Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tháy vậy Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn anh ta, nhận lấy xem là nước hoa, cô đang muốn đưa lên mũi ngửi thì Long Tư Hạo đã thò tay che kín mũi cô.
“Bà xã à, đừng có ngửi.”
Lạc Thụy nghe Lạc Thụy gọi bà xã, anh ta mở to mắt: “Oà, tổng giám đốc từ lúc nào gọi Lê tiểu thư là bà xã rồi hả?”
Lê Hiểu Mạn đỏ mặt, dịu dàng nhìn Long Tư Hạo: “Trợ lý Lạc, tôi và Tư Hạo đã nhận chứng nhận kết hôn rồi.”
“Cái gì? Lê tiểu thư và tổng giám đốc lĩnh chứng rồi sao?” Lạc Thụy kinh hãi mở to mắt, khoa trương há hốc miệng: “Khi nào vậy? Sao tôi lại không biết chuyện đó?”
Dứt lời anh ta nhìn Long Tư Hạo, ủy khuất nói: “Tổng giám đốc, anh quá không chu đáo rồi, Lê tiểu thư… á…không, tổng giám đốc phu nhân rốt cuộc cũng thu nhận anh vậy mà anh không thèm nói với tôi một tiếng, tốt xấu gì tôi, Lăng thiếu và Tô thiếu, chúng tôi đều là người nhà mẹ đẻ của anh không dễ gì mà ‘gả’ được ra ngoài, sao không nói cho chúng tôi biết chứ? Anh đúng là không suy nghĩ kĩ mà, tổng giám đốc, anh định cùng phu nhân khi nào cử hành hôn lễ? Tôi muốn làm phù rể, nếu anh và phu nhân không ngại tôi thay phù dâu cũng được.”
Long Tư Hạo giật giật khóe môi, nhìn Lạc Thụy nói lời vô nghĩa, gương mặt anh trầm xuống: “Tôi bảo cậu tới không phải để nói lời vô nghĩa.”
Lập tức anh nhận lấy hai chai nước hoa trong tay Lê Hiểu Mạn ném cho Lạc Thụy, nhíu mày nói: “Cầm hai cái lọ này tới đây làm gì?”
Lạc Thụy giơ lọ nước hoa trong tay cười vui vẻ: “Tổng giám đốc, đây là thứ tốt, tôi cố ý làm ra tặng anh đấy.”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày hỏi anh ta: “Là thứ tốt gì vậy?”
Lạc Thụy khó xử nhìn cô: “Phu nhân à, cái này cô nên hỏi anh ấy đi, tôi không tiện nói cho cô, tóm lại sữa tắm của cô và tổng giám đốc có thành phần này, gọi là nước hoa thôi tình, có tác dụng gì phu nhân không cần tôi nói rõ chứ?”
Nghe vậy Lê Hiểu Mạn nhìn hai lọ nước hoa thôi tình trong tay Lạc Thụy: “Trợ lý Lạc, sao anh biết trong sữa tắm của tôi và Tư Hạo có nước hoa thôi tình?”
“Là sáng nay tổng giám đốc để tôi tới cầm một ít sữa tắm của hai người đi kiểm nghiệm một chút mới phát hiện bên trong đều có cái này.”
Nghe Lạc Thụy nói xong, cuối cùng Lê Hiểu Mạn cũng biết sáng nay sau khi tỉnh lại vì sao Long Tư Hạo không ở bên canhjcoo, có lẽ anh để Lạc Thụy cầm sữa tắm đi kiểm nghiệm rồi.
Xem ra tối qua anh đã biết bên trong sữa tắm có vấn đề, sáng nay mới để Lạc Thụy lấy mẫu đi kiểm tra, cô không thể không nói ông xã của cô không chỉ thông minh cơ trí mà còn rất tỉ mỉ, hiệu suất công việc lại cao nữa.
Cô sùng bái nhìn anh, chu môi lên: “ông xã,hôn một cái nào.”
Ánh mắt rơi vào đôi môi hông của Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo cưng chiều cười cười.
Anh duỗi tay ra ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
Lạc Thụy thấy thế ho khan liên tục: “Khụ… khụ… tổng giám đốc phu nhân, ý tứ một chút với, nơi này có có một người sống sờ sờ đây, bị nhìn thấy không tốt lắm.”
Long Tư Hạo rời khỏi môi cô, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Long Tư Hạo: “Ai cho cậu xem hả?”
Lạc Thụy nhăn mày cúi đầu, hai tay vặn vẹo, giống như cô dâu nhỏ làm sai việc: “Tổng giám đốc, tôi sai rồi, chuyện anh sai tôi đã làm xong, tôi cũng nên lùi rồi.”
Dứt lời Lạc Thụy cười nhìn Lê Hiểu Mạn gật đầu sau đó trực tiếp rời đi.
Lê Hiểu Mạn thấy anh ta rời đi liền nhìn hai chai nước hoa trên tay Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo nhìn cô: “Bà xã cảm thấy hứng thú với cái này sao?”
“Không có đâu.” Long Tư Hạo nhìn Long Tư Hạo, nhếch môi cười, hai tay mảnh khảnh ôm cổ anh: “Em chỉ hứng thú với ông xã,hôm nay muốn đến công ty sao?”
Lúc nói chuyện cô đâm đâm ngón tay vào yết hầu của anh.
Nơi đó là nơi cực kì mẫn cảm của đàn ông, cô vô ý làm như vậy thật là sự quyến rũ trí mạng.
Mắt anh lúc sáng lúc tối, đen như đáy hồ đột nhiên như bốc cháy lên ngọn lửa sáng rực.
Anh cúi đầu hơi thở nóng bỏng phun vào lỗ tai cô, âm thanh khàn khàn mê hoặc: “Anh không đi đâu hết, chỉ muốn từng giây từng phút ở cùng một chỗ với bà xã.”
Lê Hiểu Mạn nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của anh, thấy anh như muốn nuốt cô vào bụng, trong lòng cô run lên cúi đầu: “Hôm nay em phải đi xem Nghiên Nghiên thuận tiện đến phòng làm việc.”
Dứt lời cô đang muốn đi thay quần áo thì bị Long Tư Hạo cúi người ôm ngang lên.
Biết anh lại muốn làm cái gì, Lê Hiểu Mạn đỏ mặt: “Tư Hạo, anh…”
“Gọi ông xã đi.” Long Tư Hạo bế ngang cô đặt lên gường, đè người mình lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chằm chằm.
Lê Hiểu Mạn đỏ mặt nhìn người đàn ông tuấn mỹ này: “Ông xã.”
Cô vừa gọi một tiếng ông xã thì Long Tư Hạo đã cúi đầu hôn cô.
“Hôm nay không đi đâu hết, cùng ông xã làm chút chuyện có ích đi.”
Nghe anh nói, Lê Hiểu Mạn càng đỏ mắt, ngước mắt đáng yêu nhìn anh: “Ông xã à, anh không cần nghỉ ngơi sao?”
Long Tư Hạo cắn cắn môi cô, khàn khàn nói: “Anh vừa được ăn thật nhiều đồ bổ.”
Nghe vậy Lê Hiểu Mạn nhếch môi, cô thật sự bại bởi tay anh, cô biết anh nói ăn nhiều đồ bổ như vậy là suy nghĩ không tốt đẹp gì rồi.
Đúng là người đàn ông hư hỏng đến tận xương.
Tới gần bữa trưa, Long Tư Hạo nhận được cuộc điện thoại liền đến công ty trước.