Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mặt mày Lê Hiểu Mạn nhuộm đầy ý cười, liếc mắt nhìn tiểu Nghiên Nghiên đang dựa vào đầu giường chuyên tâm chơi Ipad, ngồi một mình trên ghế sô pha trong phòng, đè thấp thanh âm: “Nhớ!”
Cô vừa nói xong, bên tai liền vang lên thanh âm “chụt” một cái, rõ ràng là Long Tư Hạo phát ra.
“Anh cũng nhớ em bà xã, thưởng cho bà xã”
Gương mặt thanh lệ của Lê Hiểu Mạn đỏ ửng: “Khuya rồi, em ngắt máy”
“Được!” Bên kia Long Tư Hạo nhẹ nhàng lên tiếng: “Bà xã cúp trước.”
Nói hai câu liền cúp điện thoại, Lê Hiểu Mạn không muốn gắng gượng, cô có tật giật mình nhìn tiểu Nghiên Nghiên đang chơi đùa Ipad, thấy cô bé không nhìn qua, cô đỏ mặt, hôn xuống điện thoại: “Ông xã ngủ ngon.”
Dứt lời, cô muốn ngắt máy, thanh âm trầm thấp của Long Tư Hạo lại vang lên.
“Bà xã, không đủ tí nào, lại thêm hai lần nữa, bằng không đêm nay ông xã sẽ không ngủ được.”
Hiện tại Lê Hiểu Mạn đối với Long Tư Hạo là có cầu tất sẽ đáp ứng, tuy cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cô vẫn hướng điện thoại “chụt” hai cái.
Ngắt điện thoại, cô vừa ngẩn đầu lên liền bắt gặp con mắt của tiểu Nghiên Nghiên chăm chú nhìn cô.
Cô đứng lên, ánh mắt ôn nhu nhìn cô bé hỏi: “Nghiên Nghiên, làm sao vậy? Tại sao nhìn chằm chằm vào mẹ?”
“Có phải mẹ không muốn so đo với ba? Rất muốn thân thiết với ba?”
“Đây là chuyện người lớn bé con không được hỏi nhiều.” Lê Hiểu Mạn đi lên phía trước, lấy Ipad khỏi bàn tay nhỏ bé của cô, đặt ở tủ đầu giường, nhìn cô bé nói: “Khuya rồi, ngủ thôi.”
Tiểu Nghiên Nghiên nhẹ gật đầu, xê dịch qua một bên giường: “Mẹ cũng đi lên ngủ.”
Lê Hiểu Mạn ngồi lên, tựa đầu vào giường, cúi đầu nhìn tiểu Nghiên Nghiên cười ôn nhu: “Nghiên Nghiên ngủ trước, hiện tại mẹ không buồn ngủ.”
“Dạ!” Tiểu Nghiên Nghiên lên tiếng trả lời, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Lê Hiểu Mạn giúp cô đắp chăn, cũng không ngủ.
Tuy rằng cô không lo lắng Hoắc Nghiệp Hoằng sẽ gây bất lợi cho cô và tiểu Nghiên Nghiên, nhưng cô vẫn nên cảnh giác, hiện giờ Hoắc gia không thể so với trước kia.
Hoắc Nghiệp Hoằng không được sự đồng ý của cô và Long Tư Hạo đã đem tiểu Nghiên Nghiên đến nơi này, hơn nữa có mục đích không trong sạch, ông đã không còn là ông nội trước kia của cô.
Một đêm này cô không ngủ, tiểu Nghiên Nghiên cũng đã thức từ sáng sớm.
Tối hôm qua Hoắc Nghiệp Hoằng đáp ứng chuyện đó đến hôm nay cũng không đổi ý, bữa sáng qua, Lê Hiểu Mạn và tiểu Nghiên Nghiên ngồi vào trong xe thương vụ của Hoắc Nghiệp Hoằng, thẳng đến viên mộ yên bình.
Cùng đi còn có những vệ sĩ hộ tống trên xe đen.
Ngồi ở phía sau tiểu Nghiên Nghiên quay đầu nhìn nhìn, ngẩng đầu nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng đang ngồi bên cạnh cô: “ông cố Hoắc, chúng ta đi thăm ông nội, tại sao người lại cho những người khác đi theo? Ông nội Hoắc sợ gặp người xấu sao?”
Ánh mắt Hoắc Nghiệp Hoằng hiền hòa cười nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của tiểu Nghiên Nghiên, ngữ khí ôn hòa: “Nghiên Nghiên, đừng kêu ông cố Hoắc, như vậy không thân, kêu ông là ông cố.”
“Được ạ! Vậy tại sao ông cố lại cho những người kia theo cùng?”
Kỳ thật cô biết Hoắc Nghiệp Hoằng sợ cô và mẹ chạy mất, đừng thấy cô nhỏ, ngày hôm qua cô đã biết Hoắc Nghiệp Hoằng mang cô đến Hoắc gia là có mục đích.
“Được rồi!” Tiểu Nghiên Nghiên cười nhìn về phía Hoắc Nghiệp Hoằng: “Ông cố, ông đối với cháu và mẹ thật tốt.”
Cái miệng nhỏ nhắn của cô nói Hoắc Nghiệp Hoằng đối với cô thật tốt, trong lòng không cảm giác được như vậy.
Lê Hiểu Mạn ngồi bên cạnh tiểu Nghiên Nghiên cũng không lên tiếng, mà nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy cô không nói, cười hỏi: “Mạn Mạn, tại sao không nói lời nào? Không muốn cùng ông nội nói chuyện sao?”
Lê Hiểu Mạn thu hồi ánh mắt bên ngoài cửa sổ xe, nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, thấy vẻ mặt hòa ái nhìn cô, cô hơi mím môi: “Ông nội Hoắc nói được rồi, cháu nghe.”
Lời của cô khiến Hoắc Nghiệp Hoằng nhíu mày, muốn lên tiếng, tiểu Nghiên Nghiên liền nói trước ông.
“Ông cố, mẹ dậy sớm, tối hôm qua không ngủ được, cho nên hôm nay không muốn nói chuyện.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nghe vậy lại nhìn về phía tiểu Nghiên Nghiên, ngữ khí hòa ái hỏi: “Vậy Nghiên Nghiên ngủ ngon không?”
Tiểu Nghiên Nghiên nhăn mày nói: “Có chỗ không quen.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn cô, câu nói có hàm ý khác: “Một thời gian sẽ thành thói quen.”
Dọc theo đường đi cô và Lê Hiểu Mạn cũng không nói nữa, mà Hoắc Nghiệp Hoằng cũng không hỏi cái gì.
Tới nghĩa trang An khang, tiểu Nghiên Nghiên và Lê Hiểu Mạn xuống xe trước.
Hoắc Nghiệp Hoằng theo sau xuống xe được quản gia Hoắc Nghiêm giúp đỡ đi tuốt đằng trước.
Ông ở phía sau ngoài ra còn có tiểu Nghiên Nghiên và Lê Hiểu Mạn, đi theo sau nữa là hơn mười vệ sĩ, sắc mặt mọi người lãnh khốc, tay đeo găng trắng.
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Hoắc Nghiêm giúp đỡ Hoắc Nghiệp Hoằng đi ở phía trước, phía sau lại có hơn mười vệ sĩ mặc áo đen, mày ngắn nhíu lại.
“Mẹ, thiệt nhiều quạ đen, chúng ta muốn chạy, cũng rất khó khăn nga!”
Thanh âm cô nói rất nhỏ, chỉ có Lê Hiểu Mạn mới có thể nghe thấy.
Lê Hiểu Mạn cúi đầu nhìn cô, cười ôn nhu, đè thấp thanh âm: “Tin tưởng ba con.”
Tối hôm qua điện thoại cho Long Tư Hạo, các cô liền nói cho Long Tư Hạo nghe hôm nay các cô sẽ tới viên mộ an khang.
Nếu Lê Hiểu Mạn không vì Hoắc Nghiệp Hoằng từng giúp cô, thời điểm ở trong xe vừa rồi, cô liền khống chế ông.