Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo ôm tiểu Nghiên Nghiên lên, vinh dự nhìn bé: “Được rồi, sau này ba chải đầu giúp con, chải đến khi bảo bối lấy chồng.”
Long tư hạo đem tiểu nghiên nghiên ôm lên, vinh dự chìm liếc nàng: “Hảo, về sau ba so giúp ngươi chải đầu, sơ đến bảo bối xuất giá.”
Đôi mắt tiểu Nghiên Nghiên sang ngời: “Ba, được ạ.”
Long Tư Hạo ôm tiểu Nghiên Nghiên xuống lầu ăn sang, Lê Hiểu Mạn đã mang Long Dập ngồi ở phòng ăn, lúc này cô đang đút thức ăn cho Long Dập, một tay bưng một ly sữa bò nóng, Long Dập muốn uống cô sẽ đưa đến miệng bé.
Hôm nay bữa sang vô cùng phong phú, kiểu Trung kiểu Tây đều có, bánh ngọt cũng có.
Tiểu Long Dập muốn ăn bánh cô sẽ đút cho bé, muốn bánh rán thì đút cho bé.
Quá trình này tiểu Long Dập không cần động tay, nói là có.
Long Tư Hạo kéo tiểu Nghiên Nghiên ngồi xuống cùng hai người, thấy Lê Hiểu Mạn không ăn mà hầu hạ Long Dập, anh nhíu mày, vừa nãy còn an ủi tiểu Nghiên Nghiên nhưng lúc này anh cần có người tới an ủi anh rồi đấy.
Anh hiểu vì sao Hiểu Hiểu lại tốt với con trai bảo bối của bọn họ như vậy nhưng mà anh thấy cô còn chưa ăn sang thì thật đau long mà.
Tiểu Nghiên Nghiên không hề cảm thấy mất mạc, tự mình ăn phần của mình không hề có gì ảnh hưởng.
Ăn một hồi bé mới ngẩng đầu nhìn ba còn chưa động đũa, từ đầu đến cuối vẫn nhìn mẹ và anh, bé hiểu ra sau đó che miệng cười cười tiếp tục ăn sang.
Ba lại ghen rồi.
Ăn xong bữa sang, tiểu Nghiên Nghiên kéo Long Dập đến vườn hoa chơi, Long Tư Hạo lại ngồi xuống cạnh cô.
“Em muốn tới bệnh viện.” Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo nói xong liền chuẩn bị đứng lên.
Long Tư Hạo thấy thế ôm cô, trong mắt đều là sự đau long: “Em còn chưa ăn sáng.”
Sau đó anh tự mình đút cho cô.
Anh vừa đút vừa trầm mặt: “Sau này không cho phép chỉ mải lo đút cho Allen mà mình thì không ăn.”
Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo không vui ngượng ngùng cười: “Em chỉ quên thôi mà.”
Long Tư Hạo đen mặt: “Lần sau còn dám quên thì không được đút cho Allen nữa, bữa sang cần phải ăn, như vậy mới tốt cho cơ thể.”
Nhìn cô một cái, anh lại mềm giọng xuống: “Hiểu Hiểu, anh biết lúc này em rất muốn thương yêu vào bồi đắp cho Allen nhưng đó là điều không thể, chúng ta có thể từ từ thương yêu và bồi thường cho con, em không thể vì chiếu cố cho con mà quên ăn, tuy Allen hơn năm tuổi nhưng con rất hiểu chuyện, em không cần tự mình xúc cho con.”
Lê Hiểu Mạn ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết, có phải anh cũng chưa ăn hay không? Em đút cho anh.”
Xong bữa sáng Lạc Thụy tới biệt thự, phụ trách đưa Lê Hiểu Mạn đi, tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập cũng đi theo để thăm Thẩm Thi Vi.
Bệnh viện.
Thẩm Thi Vi ở phòng bệnh vip, sau khi John Knox về đêm khuya thì sáng nay lại tới.
Lúc này ông ta đang ngồi bên cạnh Thẩm Thi Vi, đôi mắt sắc bén như chim ưng, đôi mắt màu nâu đồng chỉ khi nhìn Thẩm Thi Vi mới nhu hòa.
Hôm nay ông ta tới đón Thẩm Thi Vi xuất viện, ông ta mốn Thẩm Thi Vi về biệt thự ở Nguyệt hồ để đoàn bác sĩ tư nhân chữa bệnh.
Thẩm Thi Vi vì muốn ở lại bệnh viện để ở chung nhiều hơn với Lê Hiểu Mạn nên không muốn xuất viện, đang thương lượng với ông ta nhưng không được đồng ý, khăng khăng bắt bà xuất viện về biệt thự Nguyệt hồ trị liệu.
Lê Hiểu Mạn và Lạc Thụy mang theo tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập đitới phòng bệnh của Thẩm Thi Vi thì thấy người đàn ông nước ngoài cao lớn, mỗi người đeo một chiếc kính râm, nhìn qua như hung thần ác sát vậy.
Ngoại trừ đám người nước ngoài đó đương nhiên còn có cả France nữa.
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn thấy mấy người da đen đó liền nhíu mày nhihnf Lạc Thụy: “Chú Lcạ, những con quạ đen đó sao lại ở bên ngoài phòng của bà ngoại? Chú Lạc có thể mời bọn họ tránh đường được không?”
Lạc Thụy từng ở lại gia tộc Knox cho nên biết quản gia France.
“Cô nhóc, để chú đi thương lượng với bọn họ.”
Lạc Thụy nhìn tiểu Nghiên Nghiên nói xong thì đến chỗ France, vẫy tay chào đón: “Hi, quản gia France, đã lâu không gặp.”
Đám người áo đen thấy Lạc Thụy quen biết France nên không ngăn cản anh ta.
Lạc Thụy đi tới trước mặt France nhìn ông ta lễ phép gật đầu: “Đại quản gia, tiếng Trung của ông ngày càng tốt, tổng tài ph nhân và tiểu thiếu gia, tiểu thư nhỏ muốn vào thăm phu nhân, đại quản gia có thể giúp tôi đi vào hỏi chủ nhân nhà ông được không?”
Đôi mắt nhỏ màu làm của France nhìn Lê Hiểu Mạn đứng cách đó không xa sau đó nhìn Lạc Thụy gật đầu liền đi vào phòng bệnh.
John Knox đang tranh cãi với Thẩm Thi Vi, hai người dùng tiếng Pháp cãi nhau gì đó.
France thấy chủ nhân vẫn đang tức giận, biểu tình âm lệ làm cho người ta sợ hãi, ông ta cúi đầu cực kì cung kính: “Chủ nhân, bên ngoài có người muốn gặp phu nhân.”
Thẩm Thi Vi nhìn France: “Là ai muốn gặp tôi?”
France nhìn bà ấy gật đầu: “Phu nhân, là trợ lý của thiếu gia Gllen mang người tới.”
Thẩm Thi Vi nghe ông ta nói vậy liền biết ông ta đang nói tới ai.
Bà ta nhìn France, trong mắt đầy ý cười: “Để bọn họ tiến vào đi.”
Dứt lời bà nhìn John Knox, sắc mặt kiên định: “Tạm thời tôi không muốn xuất viện.”
John Knox thấy bà vừa nãy còn tức giận, vừa nghe France nó có người muốn gặp thì vui vẻ, trong long ông ta nghi hoặc, không đap Thẩm Thi Vi mà nhìn ra cửa phòng bệnh.
Tiến vào đầu tiên là Lạc Thụy, Lê Hiểu Mạn đi theo sau nắm tay tiểu Long Dập và tiểu Nghiên Nghiên tiến vào.
Ánh mắt sắc bén của ông ta nhìn tiểu Long Dập giống Long Tư Hạo như đúc, đôi mắt ông ta trở nên sắc bén như lưỡi dao.
Tiểu Long Dập nhận ra có ánh mắt sắc bén nhìn mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn ông ta, thấy quả nhiên có người đang nhìn mình.
Tiểu Nghiên Nghiên cũng nhìn John Knox, thấy ông ta có một chiếc râu cá trê, nhìn thì hung dữ, bé nhíu mày chạy về phía Thẩm Thi Vi.
“Bà ngoại.”
Một tiếng bà ngoại của cô bé làm cho ánh mắt John Knox run lên, ánh mắt bén nhọn nhìn Lê Hiểu Mạn.
Thấy vậy Lê Hiểu Mạn nhìn ông ta, dưới ánh mắt đáng sợ của ông ta trong lòng cô run lên không nhịn được nhíu mày.
John Knox nhìn thoáng qua Lê Hiểu Mạn sau đó lại nhìn Thẩm Thi Vi trên giường bệnh, dùng tiếng Pháp hỏi Lê Hiểu Mạn là ai.
Ngày hôm qua tuy ông ta đã gặp cô nhưng không hỏi cô là ai, hôm qua ông ta ngồi bên cạnh Thẩm Thi Vi nhưng không hề nói chuyện.
Hôm nay nhìn thấy Lê Hiểu Mạn lại tới bệnh viện, trong lòng đã đoán được cô là ai.
Ánh mắt Thẩm Thi Vi dịu dàng nhìn Lê Hiểu Mạn, dùng tiếng Pháp trả lời ông ta sau đó lại dùng tiếng Trung đáp: “Con bé là con gái ruột của tôi.”
Nghe thế, Lê Hiểu Mạn vui vẻ, trong lòng vô cùng rung động, cô cảm nhận được tình yêu của mẹ.
Bà ấy có thể ở trước mặt chồng mình nhận cô là con gái, điều này làm cho cô chấn kinh.