Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 883: Không muốn biến thành kẻ thù




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà thất vọng nhìn ông ta, vẻ mặt dần nghiêm cẩn xuống: “Knox, tôi nói lại lần nữa, nếu như ông dám đả thương con gái của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu, chúng ta đã làm vợ chồng hai mươi mấy năm, tôi không muốn cuối cùng lại biến thành kẻ thù với ông, ông tự thu xếp cho ổn thỏa đi.”
Dứt lời, Thẩm Thi Vi liền xoay người rời khỏi thư phòng.
Knox nhìn bóng lưng rời đi của bà, ông ta đắm chìm trong trầm tư, ngoài gia tộc Knox ra, Thẩm Thi Vi là người cực kỳ quan trọng với ông ta, nhưng thân là người đứng đầu tối cao của gia tộc Knox, ông ta chỉ có thể lấy lợi ích của gia tộc làm đầu.
Sở dĩ ông ta muốn Long Tư Hạo thừa kế tất cả mọi thứ của ông ta, là bởi vì ông ta nhìn trúng năng lực, cùng với tổ chức lớn mạnh ở sau lưng anh.
Ông ta tin tưởng, nếu Long Tư Hạo trở thành người thừa kế của gia tộc Knox, anh nhất định có thể khiến cho gia tộc Knox càng trở nên cường đại hơn.
...
Ba ngày sau Hoắc thị sẽ cử hành buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới, nhưng đối thủ cạnh tranh của Hoắc thị là Vi đã nhanh chân giành cử hành buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới trước một ngày.
Vi và trang sức Ân Lợi đều là các đối thủ cạnh tranh của công ty trang sức Hoắc thị, nhưng Vi và TE lại có mối quan hệ hợp tác tốt đẹp.
Các sản phẩm mà Vi kinh doanh bao gồm kim cương, vàng miếng, vàng trang sức, đồ trang sức bạc, các loại đá quý.
Lần này, các sản phẩm mới mà Vi giới thiệu trong buổi họp báo là những sản phẩm thuộc bộ sưu tập “Hòn ngọc phương đông“.
Buổi họp báo cùng ngày, cá sản phẩm mới được trưng bày ở trong hội trường buổi họp báo đều đều là minh vô mỹ ngọc, lấp lánh chói mắt, khiến cho tất cả mọi người đều phải dừng chân ngoái nhìn, các sản phẩm mới đều là chất ngọc xanh lục xanh thúy cao được coi là cực phẩm phỉ thúy như màu xanh đế cương, phong cách thiết kế cổ điển, làm nổi bật lên sự cao quý và thần bí, khiến đông đảo các khách tham dự đều cảm thấy yêu thích không thôi.
Ngày hôm sau Hoắc thị sẽ cử hành buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới, nhưng Vi đã cướp cử hành buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới trước một ngày, nên tự nhiên là dẫn tới sự bất mãn của Hoắc Nghiệp Hoằng người nắm quyền Hoắc thị.
Từ sau khi Hoắc Vân Hy trở lại tiếp quản Hoắc thị lần nữa, Hoắc Nghiệp Hoằng cũng rất ít khi đến công ty, nhưng hôm nay sau khi ông ta biết tin Vi cướp cử hành buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới trước bọn họ một ngày, ông ta đã tự mình đến công ty.
Hoắc Vân Hy đang ngồi ở trong văn phòng tổng tài của mình, sắc mặt cũng không dễ nhìn.
Buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới của Vi ngày hôm qua sản được cử hành rất thành công, tự nhiên là hôm nay sẽ lên báo.
Anh ta cầm tờ báo trong tay, tức giận ném lên trên mặt của giám đốc thiết kế Hoàng Đức đang đứng ở trước bàn làm việc của anh ta.
“Hoàng Đức, ông nói cho tôi biết, đang xảy ra chuyện gì? Tại sao Vi lại cử hành buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới trước chúng ta một ngày? Tại sao sản phẩm mới của bọn họ cũng là trang sức phỉ thúy? Là ai đã tiết lộ thông tin về sản phẩm mới của chúng ta?”
Lúc tờ báo đập vào mặt giám đốc thiết kế Hoàng Đức, Hoàng Đức nhắm hai mắt lại, vẻ mặt sợ hãi.
Sau khi tờ báo rơi xuống, ông ta khom người nhặt tờ báo lên, cẩn thận đọc bài đăng, rồi mới nhìn về phía Hoắc Vân Hy đang cực kỳ tức giận: “Tổng tài, có lẽ đây chỉ là trùng hợp mà thôi, Vi vẫn là đối thủ cạnh tranh của chúng ta, cho nên...”
“Trùng hợp?” Hoắc Vân Hy lạnh mặt nhìn về phía ông ta, ánh mắt lạnh lùng, anh ta nở nụ cười nhạt: “Tôi không tin có sự trùng hợp như vậy, nhất định là người của phòng thiết kế các ông đã làm rò rỉ thông tin ra trước, để cho Vi biết sản phẩm mới lần này của chúng ta lấy nguyên thạch là phỉ thúy, vì vậy bọn họ mới có thể cướp chúng ta cử hành buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới trước một ngày, nghiên cứu sản phẩm mới cần phải có thời gian, điều đó nói rõ bọn họ đã sớm biết chuyện này rồi, tôi cho ông ba ngày, ông phải tra ra ai là nội gian trong thời gian sớm nhất, điều tra không ra thì ông cút luôn cho tôi.”
“Vâng vâng, tổng tài yên tâm, tôi nhất định sẽ sớm điều tra ra ai là người tiết lộ thông tin ra ngoài.” Hoàng Đức liên tục đáp lại, đưa tay xoa xoa trán đã toát hết cả mồ hôi hột.
Trước kia, mặc dù tổng tài của bọn họ dễ nóng giận, nhưng còn không đến mức tùy tiện sa thải nhân viên. Nhưng bây giờ, động một cái là tổng tài của bọn họ sa thải nhân viên hoặc là giáng chức, khiến cho lòng người cảm thấy bàng hoàng.
Ngoài Hoàng Đức đang đứng trong văn phòng của Hoắc Vân Hy ra, còn có giám đốc tiêu thụ nội bộ Dư Chung Hải- tai mắt mà Lê Hiểu Mạn an bài ở Hoắc thị.
Ông ta thấy Hoàng Đức không ngừng toát mồ hôi, ông ta vẫn đứng thẳng tắp, miệng mím chặt tỏ vẻ nghiêm túc, có đánh chết ông ta cũng sẽ không thừa nhận chính ông ta là nội gian tiết lộ tin tức ra ngoài.
Ngoài mặt ông ta rất bình tĩnh, nhưng trong nội tâm vẫn hơi sợ hãi.
Sau khi Hoắc Vân Hy giáo huấn Hoàng Đức xong, anh ta lạnh lùng nhìn về phía Dư Chung Hải, thấy ông ta đứng thẳng tắp, dáng đứng tựa như quân nhân, anh ta nheo mắt nhìn: “Giám đốc Dư, thành tích tiêu thụ của công ty trong tháng gần nhất...”
Nói đến đây, Hoắc Vân Hy dừng lại, rồi nhìn chằm chằm vào giám đốc Dư.
Giám đốc Dư thấy Hoắc Vân Hy nhìn chằm chằm vào mình, trong đầu ông ta vừa sợ hãi cũng hơi hoảng loạn, cho rằng Hoắc Vân Hy sẽ nói thành tích tiêu thụ giảm xuống, ông ta chuẩn bị kỹ càng bị anh ta giáo huấn.
Hoắc Vân Hy thu hồi ánh mắt lại, giọng điệu tốt hơn vừa nãy mấy phần, không mang theo lửa giận như vừa nãy, nhưng giọng nói vẫn lạnh như băng: “Thành tích tiêu thụ tháng này đã cải thiện rõ rệt, xem ra tôi đào ông từ TE sang đây là quyết định đúng đắn, ông quả nhiên là một nhân tài.”
!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.