Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 891: Kết quả khiến Hoắc Nghiệp Hoằng chấn ngu*




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
(*) Chấn ngu: Bị chấn động đến ngu.
Hoắc Vân Hy thấy vậy, nheo mắt nhìn Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo ngồi chỗ khách quý,
Thấy bọn họ cứ ngồi thế, dáng vẻ xem kịch vui, anh ta nhíu chặt mày, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt.
Anh ta luôn muốn thay đổi, muốn mạnh mẽ hơn Long Tư Hạo, nhưng bây giờ công ty xảy ra chuyện lớn, anh ta cảm thấy ở trước mặt Lê Hiểu Mạn, không thể ngóc đầu làm người được nữa.
Anh ta biết cô nhất định rất thất vọng về anh ta, anh ta quản lý công ty lớn mà xảy ra rắc rối như vậy, còn Long Tư Hạo quản lý TE xưa này chưa từng xuất hiện tình trạng này, anh ta biết Lê Hiểu Mạn hiện tại nhất định cảm thấy anh ta rất vô dụng, rất xem thường anh ta.
Anh ta nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, thấy ông bất luận nói thế nào cả hội trường cũng không an tĩnh lại, anh ta tiến lên, cầm lấy micro, thanh âm lạnh lùng: “Tất cả yên lặng cho tôi.”
Vừa rồi giọng nói Hoắc Nghiệp Hoằng hòa ái khách sái, nhưng lúc này giọng nói anh ta xen lẫn nồng đậm tức giận, hơn nữa anh ta lại nói vào micro, thanh âm đương nhiên lớn đến điếc tai nhức óc, hội trường trong nháy mắt an tĩnh lại, đều trợn to mắt nhìn anh ta vẻ mặt âm trầm đứng trên đài.
Tiểu Nghiên Nghiên cũng bị tiếng hét kia của Hoắc Vân Hy dọa sợ, bé che hai tai: “Chú hai thật hung dữ, hù được con.”
Sau đó bé quay đầu nhìn Lê Hiểu Mạn, tò mò hỏi: “Mẹ, đá moissanit và đá zirconi bọn họ nói là gì thế? Có gì khác với kim cương?”
“Khác biệt lớn nhất chính là, một cái đáng tiền, một cái rất không đáng tiền, một cái là tự nhiên, một cái là nhân tạo.”
Là Tiểu Long Dập trả lời Tiểu Nghiên Nghiên, bé nhìn Tiểu Nghiên Nghiên nói xong, lại nhìn Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn, giọng nơn nớt hỏi: “Ba mẹ, con nói đúng không?”
Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đồng thời xoa đầu nhỏ của Tiểu Long Dập, ánh mắt ôn nhu.
“Allen nói rất đúng, có thể thấy máu mủ.” Lê Hiểu Mạn cười nhìn Long Tư Hạo: “Em cảm thấy sau này Allen chúng ta sẽ có thành tựu rất lớn trong giới trang sức châu báu.”
Long Tư Hạo híp mắt, ánh mắt cưng chiều nhìn Tiểu Long Dập: “Allen cũng thích trang sức sao?”
Tiểu Long Dập nhìn ba bé, gật đầu: “Con muốn trở thành nhà thiết kế trang sức cao cấp giống mẹ.”
Tiểu Nghiên Nghiên thấy anh trai thân ái của bé đều yêu thích cái đó, bé ngẩng đầu nhìn Long Tư Hạo: “Daddy, ba thích cái gì? Anh và mẹ đều thích giống nhau, con muốn thích giống daddy.”
Mắt Long Tư Hạo đầy nụ cười, giọng trầm thấp ôn nhu: “Nghiên Nghiên, daddy thích mẹ con nhất, con và daddy đều phải yêu mẹ thật tốt.”
“Daddy.” Tiểu Nghiên Nghiêng kêu anh: “Con vốn rất yêu mẹ nha, daddy không thích gì khác sao?”
Long Tư Hạo nhướng mày, cười nhìn Tiểu Nghiên Nghiên: “Daddy dĩ nhiên còn thích cái khác.”
Mắt Tiểu Nghiên Nghiên sáng lên: “Đó là cái gì?”
Trong mắt Long Tư Hạo nồng đậm ý cười, ánh mắt ôn nhu tựa như có thể nhỏ ra nước, anh đưa tay nhéo mặt Tiểu Nghiên Nghiên, chậm rãi nói: “Con và anh.”
Tiểu Nghiên Nghiên trợn mắt nhìn daddy bé: “Daddy, daddy không trả lời đàng hoàng.”
Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo, lại nhìn Tiểu Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, daddy con thích trả lời không đàng hoàng.”
Long Tư Hạo ôn nhu cười: “Vợ, kịch vui cũng xem xong rồi, chúng ta có thể rút lui hay chưa?”
Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo, gật đầu: “Ừ, rút lui.”
Dứt lời, cô dắt Tiểu Nghiên Nghiên, Long Tư Hạo dắt Tiểu Long Dập, cũng ôm eo cô, một nhà bốn người rút lui.
Buổi họp báo xảy ra chuyện lớn, tâm tình Hoắc Vân Hy vốn không tốt, lại thấy Long Tư Hạo ôm Lê Hiểu Mạn, cả nhà bọn họ hạnh phúc ấm áp rời đi, trong lòng anh ta lại đau buồn không thôi.
Anh ta hóa đau buồn này thành tức giận, nghiêm nghị hét: “Các người ồn ào đủ chưa? Hoắc thị xưa nay không làm đồ giả, tuyệt đối sẽ không dùng đá moissanit và đá zirconi thay thế kim cương, các người nói các người mua hàng giả, vậy lập tức lấy chứng cứ ra…”
Lời này của Hoắc Vân Hy giống như trợn mắt nói dối, đám người kia vốn kích động, nghe vậy càng kích động hơn.
Người đàn ông dẫn đầu sắc mặt tái xanh nhìn anh ta, giơ bản giám định trong tay lên, tức giận nói: “Đây chính là chứng cứ…”
Người đàn ông dứt lời, một người phụ nữ khác bên cạnh hắn lấy ra giám định và hóa đơn mua nhẫn, chứng thư, trợn mắt nhìn Hoắc Vân Hy, tức giận nói: “Tôi có hóa đơn của tiệm trang sức Hoắc thị các người, đây đủ để chứng minh chiếc nhẫn trên tay tôi là tiệm các người bán, còn có kết quả giám định này, cũng chứng minh cái tôi mua không phải kim cương, mà là đá zirconi.”
Hoắc Vân Hy mắt lạnh nhìn đám người dưới đài, cười lạnh nói: “Nếu các người nói kim cương là giả, vậy tôi cũng có thể nói kết quả giám định và hóa đơn của các người đều là giả, chiếc nhẫn kim cương trên tay các người căn bản không mua ở tiệm trang sức của Hoắc thị, các người cố ý gài tang vật hãm hại Hoắc thị.”
Hoắc Vân Hy vừa nói vậy, hội trường liền xôn xao, tiếng nghị luận lớn lên.
Những người mua kim cương giả tức giận chỉ thiếu xông lên đài điên cuồng đánh Hoắc Vân Hy một trận.
Bọn họ nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy, tức giận mắng một hồi, yêu cầu Hoắc thị kiểm nghiệm trang sức của bọn họ ngay tại chỗ, nhất là chiếc nhẫn kim cương.
Hoắc Vân Hy muốn chứng minh Hoắc thị không bán đồ giả, lập tức đáp ứng yêu cầu của bọn họ, kiểm nghiệm tại chỗ.
Sau đó anh ta cho người cầm tới 10 chiếc nhẫn kim cương, 10 vòng tay kim cương, 10 dây chuyền kim cương, kiểm nghiệm thật giả ngay trước mặt mọi người.
Nhưng kết quả lại khiến anh ta bất ngờ.
30 món trang sức, trong đó chỉ có 10 cái là thật, những cái khác đều là hàng giả.
Kết quả đó khiến mọi người ở hội trưởng kinh hãi, cũng làm Hoắc Vân Hy và Hoắc Nghiệp Hoằng chấn ngu.
(*) Chấn ngu: Bị chấn động đến ngu.
Dân chúng mua hàng giả tức giận ngất trời chỉ Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy: “Bây giờ sự thật đặt ở trước mắt, Hoắc thị các người còn gì nói? Gian thương các người lại bán đồ giả gạt tiền chúng tôi, tôi… tôi đánh chết các người.”
Người đàn ông dẫn đầu tức giận đùng đùng nói xong, liền xông lên đài trước.
Không chỉ có hắn, đám dân chúng mua hàng giả sau lưng hắn cũng xông lên.
Ký giả thấy thế, cảm thấy đây là tin tức chấn động, ánh mắt sáng lên, không ngừng chụp hình.
Những khách quý khác có người đi ngăn cản, có người xem kịch vui.
Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy trên đài thấy bọn họ xông lên, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, lui về sau.
Hoắc Vân Hy nheo mắt, vốn không muốn lui về sau, nhưng anh ta bị Hoắc Nghiệp Hoằng cứng rắn kéo về sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.