Sai Lầm Duy Nhất

Chương 16:




Đêm đã về khuya,1 mình lục nam đứng trước ban công trong phòng khách sạn,ngước đôi mắt sáng rực nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài,tay anh vịn vào lan can,cảm nhận không khí thật trong lành,yên tĩnh.
Miền nam không giống miền bắc,ngày nắng nóng,đêm lạnh.trời càng khuya sương xuống càng nhiều,đôi vai lục nam có chút lành lạnh....
Trong đầu anh ngay lúc qnày duy nhất chỉ có 1 hình ảnh.....
lạc tâm?
Phải?anh đang nhớ đến cô?
Suốt 4 năm qua đều nhớ đến cô,?chưa từng quên cô?
Đặc biệt đối với cuộc gặp gỡ vô tình ngày hôm nay,anh phát hiện nỗi nhớ trong lòng càng dâng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Lạc tâm? Cô ta vẫn vậy?mỗi lần gặp lại anh đều nhút nhát,...không giám nhìn thẳng anh như vậy?điều đó khiến anh rất hài lòng,...
Anh không thích đàn bà quá bướng bỉnh?đặc biệt không thích,anh không muốn cô lúc nào cũng cự tuyệt anh.
Hơn nữa cô lại từng bí mật sinh con?
Cô đã sinh ra cho anh 1 thằng nhóc vô cùng thông minh,lém lỉnh,...
Duyên phận giữa người với người trên thế giới này quả thật vô cùng vi diệu....quả thực vô cùng tuyệt vời...
Lục nam nhàn nhã rút trong túi ra 1 điếu thuốc,châm lửa,rít 1 hơi....
Cửa phòng có tiếng gõ nhẹ,
- giám đốc,là tôi đây ạ?
Lục nam quay người đi trở vào,
- vào đi.
Trợ lí đẩy cửa đi vào,tay cầm 1 xấp tài liệu.đến trước mặt lục nam,
- đây là hợp đồng chuyển nhượng đất,bên kia hẹn ngày mai chúng ta qua bàn bạc lại 1 chút.anh có muốn xem qua không ạ?
Lục nam đón lấy bản hợp đồng,đọc lướt qua 1 chút,sau đó trả lại cho trợ lý,
- báo với bên đó,mai chúng ta sẽ qua sớm,
- họ hẹn chúng ta đến bàn hợp đồng tại nhà của họ.
- được,
Trợ lý định trở ra,nghĩ nghĩ rồi chợt nói.
- mà giám đốc ơi...hồi nãy cô phương nhi có gọi cho tôi hỏi thăm giám đốc đấy,
Lục nam có vẻ không quan tâm lắm,
- vậy thì sao?
- cô ấy nói không gọi được cho giám đốc,nên nhờ tôi nói lại với giám đốc,giám đốc thử gọi lại cho cô ấy xem.
- đó là việc của tôi,anh đi ra ngoài đi,
Trợ lý liền nói.
- vâng,vậy giám đốc nghỉ ngơi đi,
Sau khi trợ lý đi ra,lục nam cũng không hề có ý định gọi lại cho phương nhi,...
Sáng hôm sau,chưa đầy 7h,lục nam đã cùng trợ lý đi đến chỗ chủ đất.
Chủ đất là 1 người phụ nữ trung niên tâm 50 tuổi,tên hà,bà ta đon đả ra đón lục nam,mời anh về nhà mình,ngôi nhà nằm trên 1 mảnh đất bao quanh trồng rất nhiều hoa ly,
Lục nam quan sát kĩ xung quanh,cô hà cười tít mắt hỏi.
- vẫn còn sớm quá,để tôi làm gì đó mời 2 cậu ăn nhé.
Lục nam miệng nói,nhưng lại không nhìn bà ta,mà nhìn ra ngoài sân.1 hình bóng mảnh mai,thanh thoát,vô cùng xinh đẹp đập ngay vào mắt.
- không cần phiền chị đâu,lục nãy chúng tôi có ăn ở khách sạn rồi
Cô hà nhìn theo lục nam,phát hiện anh đang quan sát bóng 1 cô gái đang thấp thoáng ngoài cổng,bóng cô ta xa dần,rồi mất hút nơi cuối con đường.
- giám đốc,cậu nhìn gì vậy?
Lục nam vô thức hỏi,mắt vẫn nhìn không rời.
- cô gái kia....???
Cô hà a lên 1 tiếng, nhiệt tình nói.
- cậu đang hỏi cô bé mặc áo xanh vừa đi qua ấy à?
- đúng vậy?
- cô gái đó à?tên là lạc tâm?là nhân viên làm công cho nhà cô phương,người nhận đất thuê nhà chúng tôi đấy.
Lục nam không mấy ngạc nhiên,hôm qua lúc nhìn thấy cô đang cắt hoa,anh đã sớm đoán ra rồi,
- thế nào?con bé đó nhìn xinh nhỉ?chỉ tiếc là lại không chồng mà chửa,có 1 đứa con rồi...
Lục nam hỏi dò.
- không chồng mà chửa?có 1 đứa con.?
Câu hỏi của lục nam khiến cái tính hay tám chuyện,buôn dưa lê của cô hà nổi lên,cô hà ra vẻ bí mật nói nhỏ.
- đúng đó,con bé đó không phải là người ở đây?nghe bảo là người hà nội vào đây?vào được gần 2 tháng thì đã có chửa rồi,cũng không biết là chửa với ai?...mà cũng kì lắm nghe cậu,con bé đó ban đầu là do con trai của cô phương mang từ ngoài bắc vào,cứ tưởng yêu nhau,có con với nhau cơ,...tội nghiệp,ai nhìn vào cũng biết con trai bà ấy mê mẩn con bé lạc tâm.
đó,haiz...thời giờ tụi trẻ toàn làm ba cái chuyện bậy bạ rồi quất ngựa truy phong,để mặc con người ta mang bầu,nuôi con 1 mình cực khổ biết bao nhiêu.
Cô hà mải luyên thuyên mà không hề để ý sắc mặt lục nam bên cạnh đang thay đổi chóng mặt...
Tay anh nắm chặt vào nhau,mặt nóng lên,tâm tình kích động kịch liệt.
Đi cùng đàn ông vào tận đây ư?1 mình cực khổ?sinh con?nuôi con?
Dù đã chắc chắn cu tít là con anh,nhưng nghe từ miệng người khác nói như vậy,anh vẫn không kìm chế nổi tâm tình của mình.
Chẳng phải cô vì tiền sao?4 năm trước đã nhận tiền của mẹ anh mà đi không 1 câu nào?
Vậy sao còn cực khổ sinh con,nuôi con 1 mình,?
Sao không đem con đến gặp anh chứ?
Tiền anh không thiếu?anh có thể cho cô mà?
Lạc tâm?em đến tột cùng là người như thế nào vậy?
Tại sao bấy lâu nay,tôi vẫn không thể hiểu được con người em.?
Cô hà nhận ra mình hơi nhiều lời nên cười giả lả.
- xem kìa,tự dưng nói chuyện không đâu?cậu uống nước đi giám đốc,?
Lục nam nhận lấy ly nước,uống 1 ngụm,hỏi.
- cô gái đó ở gần đây sao?
- hả....???à,đúng vậy?cách có 2 nhà à?nhà con bé là cái nhà nhỏ nhỏ có cái cổng gỗ màu nâu đấy?
Nói xong,cô hà tò mò hỏi thêm,
- giám đốc,sao cậu lại hỏi về con bé đó vậy?
- à...không có gì,tại thấy cô ta hơi giống với 1 người mà tôi từng biết thôi.
- à....thì ra là thế?
Cuộc bàn giao đất đai với cô hà sáng hôm đó diễn ra rất thuận lợi,2 bên thỏa thuận sẽ để cho nhà bà phương thu hoạch xong vụ hoa này rồi chính thức giao đất lại cho bên công ty lục nam.
Trời gần trưa,lục nam cùng trợ lý lái xe trở về khách sạn,lúc đi qua ruộng hoa,lục nam cho xe dừng lại,hạ cửa kính xe nhìn ra bên ngoài,phía xa xa,lạc tâm đầu đội nón kết,vừa nói chuyện với 1 gã đàn ông nào đó,cười nói rất vui vẻ,người đàn ông kia đưa tay vuốt tóc cô,chỉnh lại nón kết bị lệch cho cô,
Hình ảnh đó quả thực đẹp biết bao?nhưng vào mắt lục nam lại chướng mắt biết chừng nào.
Lạc tâm?4 năm trôi qua,tôi đã từng có ý định buông tha em?nhưng tôi lại vô tình biết được em đã sinh con cho tôi?
Tôi sao có buông tay em được đây?
Cả đời này,em chỉ được phép là của 1 mình tôi?không được phép yêu ai khác.....không được phép???
Lục nam thu tầm mắt lại,lạnh lùng nói với trợ lý.
- lái xe đi,về khách sạn....
Xe lập tức lăn bánh.bỏ lại đôi nam nữ đang nói chuyện ở đằng kia....
Màn đêm buông xuống,lạc tâm cho cu tít ôm cu tít đã ngủ say đặt lên giường,cô buông mùng xuống,chèn cẩn thẩn,hôn lên trán cu tít 1 nụ hôn,mỉm cười bước ra phía ngoài bàn trà,
Lạc tâm ngồi xuống ghế,đưa tay rót cho mình 1 ly nước,ngửa cổ uống 1 hơi cạn sạch,đầu óc thoáng ngẩn ngơ....
Chỉ trong 2 ngày ngắn ngủi lạc tâm lại gặp phải 2 chuyện không vui.cô nhận được tin của gì phương,
Cô hà đã quyết định bán mảnh đất kia?cũng có nghĩa là cả cô và bà phương phải tìm kiếm chỗ khác làm...
Hơn 4 năm rồi,cô đều làm công việc này,tự dưng phải nghỉ thật không dễ dàng gì?
Thế nhưng,nghe nói cô hà đã chính thức ký hợp đồng mua bán đất với bên thương nhân kia rồi.
Đợi thu hoạch xong vụ hoa lần này,cô sẽ không còn làm nữa....
Lạc tâm thoáng đưa mắt liếc vào trong buồng,cu tít đang say sưa trong giấc ngủ mà không biết rằng lòng mẹ nó đang nặng trĩu,nhìn con,hình ảnh của ngày hôm qua lại hiện lên trước mắt,cô đã gặp lục nam?
Không sai?cô đã gặp anh ta?cu tít cũng đã gặp bố nó...
Lạc tâm khổ lòng thật sự,giờ đây cô không biết,bản thân mình phải làm gì nữa....
Cô và lục nam đã sớm chấm dứt từ 4 năm trước?nếu biết cu tít là con mình liệu anh ta có tức giận hay không?hay như lỡ 1 ngày nào đó cu tít biết được sự thật về bố nó,nó sẽ nghĩ gì???
Lạc tâm vẫn còn nhớ rất rõ ràng,4 năm trước,anh ta đã có vợ chưa cưới.....
Nói không chừng,lục nam đã sớm kết hôn rồi....
Nghĩ đến đó,lạc tâm bất giác dùng tay day day thái dương,mắt hơi nhắm lại,vẻ mệt mỏi.
- em thấy mệt à?
Giọng vũ lâm bất chợt vang lên,lạc tâm mở mắt,nhìn về phía cửa,vũ lâm đang đi vào,anh đi vòng ra sau lưng cô,đưa tay lên bóp đầu giúp cô.
- anh làm gì vậy?
Vũ lâm đáp.
- bóp đầu cho em chứ làm gì?
Thân thể lạc tâm hơi ngọ nguậy.không yên.
- em không sao đâu mà?
- em ngồi yên đi,sắc mặt em tái nhợt thế kia còn bảo không sao!
Lạc tâm đành ngồi im cho vũ lâm bóp đầu,
Vũ lâm bóp bóp 1 lúc,rồi hỏi.
- em thấy đỡ hơn không?
- em thấy khỏe hơn nhiều rồi,cảm ơn anh.
Vũ lâm ngồi xuống ghế,đối diện với cô.
- cảm ơn gì chứ?cả anh mà em cũng khách sáo vậy sao?
Lạc tâm không nói gì mà cười cười.
- cu tít ngủ rồi à?
- vâng,nó mới ngủ được 1 lúc,gì phương đâu anh?
- bà ấy còn đang buồn về chuyện cô hà bán đất,đang nằm ở nhà....
Lạc tâm ngước mắt nhìn trần nhà thở dài.ngay đến cô con buồn huống gì là gì phương,gì ấy đã gắn bó ở nơi này lâu lắm rồi?
- em cũng đừng nghĩ ngợi nhiều,dù sao đó cũng là quyết định của cô hà,cũng không thể làm khác được.nhân tiện nghỉ ngơi 1 thời gian,anh đưa em,mẹ vớ9i cả cu tít đi du lịch chơi mấy ngày,chịu không?
Lạc tâm đáp khẽ.
- vâng.
Bên ngoài,tiếng côn trùng kêu rả rích,bên trong nhà.vũ lâm chợt nhìn lạc tâm chăm chú,khiến cô hơi gượng.
- mặt em dính gì hay sao?
Vũ lâm hỏi 1 câu nghiêm túc.
- sang năm cu tít đã hơn 4 tuổi rồi nhỉ?
- vâng,đúng vậy?
Vũ lâm bỗng nhiên đưa tay nắm chặt tay cô,thâm tình mà ôn nhu hỏi.
- lạc tâm?...em có chút tình cảm nào với anh không?
Cô quay mặt đi,ấp úng.
- vũ lâm? Sao tự dưng anh lại hỏi vậy?
- lạc tâm,tình cảm của anh thế nào không phải em không biết,4 năm anh vẫn đợi em,anh vì cu tít nên không ép em,nhưng giờ cu tít đã lớn rồi,em không thể đón nhận anh được sao?
Nghe những lời vũ lâm nói,lạc tâm bối rối thật sự.
Anh là 1 người đàn ông tốt,vì anh quá tốt nên cô không giám đón nhận anh,bởi vì cô thật sự không xứng với anh.
Cô là 1 đứa con gái lở dở....lại có 1 đứa con...cô không muốn anh thiệt thòi,con gái tốt còn rất nhiều,...
- vũ lâm à,em....
- em khoan hãy trả lời.
Vũ lâm lấy trong túi ra 1 chiếc hộp nhỏ,đưa cho cô,lạc tâm không phải ngốc khi không biết hộp đó chứa cái gì?
-
- anh đã chờ đợi em quá lâu rồi,anh không muốn chờ đợi thêm nữa,em có thể chấp nhận anh hay không?
Lạc tâm không tin anh lại làm vậy,?
- anh có biết anh đang làm gì không?
- anh biết chứ,anh đã suy nghĩ rất lâu rồi,chiếc nhẫn này anh cũng đã sớm mua từ lâu rồi,chỉ đợi đến hôm nay thôi,lạc tâm,anh yêu em....
Nói xong,vũ lâm bất ngờ cúi xuống,ghé môi ngậm lấy môi cô.
Lạc tâm đứng bất động,thân thể như hóa đá....
Bên ngoài vang lên 1 tiếng cạch rất lớn khiến lạc tâm bừng tỉnh,cô vô thức né tránh khỏi nụ hôn của vũ lâm.
- vũ lâm,em....
Vũ lâm hơi thất vọng,nhưng rất nhanh lấy lại tâm tình,
- không sao?có lẽ anh hơi vội vàng,anh nên cho em thời gian để suy nghĩ,chiếc hộp này anh để ở đây,mong em sẽ sớm cho anh câu trả lời.
Vũ lâm nói xong liền đi ra cửa,bóng anh mất hút trước sân nhà...
Lạc tâm nhìn chiếc hộp nằm ngay ngắn trên bàn,đưa tay định cầm lấy,bất ngờ ngoài cửa lại có tiếng động,lạc tâm nghĩ vũ lâm quay lại,nhanh chóng nhìn ra cửa lần nữa,không ngờ lại bắt gắp ánh mắt đỏ rực của lục nam?...
Lạc tâm thất kinh.
- anh....anh?sao anh lại????
Lục nam nhìn cô,tự nhiên mà đi vào,hiên ngang không 1 chút lạ lẫm nào?
- thắc mắc sao tôi lại ở đây à?
Lạc tâm thật sự thắc mắc,đúng là anh rồi,đang bằng xương bằng thịt đứng trước mặt cô,
Có phải cô đang nằm mơ không?
Nhìn vẻ mặt ngốc xít của cô,lục nam hơi tức cười.
- tôi xuất hiện ở đây?cô ngạc nhiên đến vậy à?
Lạc tâm cố bình tĩnh lại.nhìn lục nam hỏi.
- sao anh ở đây?sao anh biết tôi ở đây?
Lục nam vô lại nhìn cô,giọng điệu rất khiêu khích.
- sao tôi lại không được ở đây chứ?cô ở đâu?lục nam tôi chẳng biết,dù sao tôi và cô cũng xem như có quen biết mà,phải không?
Lạc tâm cảm thấy không thoải mái chút nào,4 năm rồi.
Sao anh ta cứ phải có những lời lẽ như vậy với cô là sao nhỉ?
- nhưng đây là nhà tôi,còn đang là buổi tối nữa,anh đến như vậy không hay chút nào đâu.
- ô..vậy à...thằng kia thì được còn tôi thì không được sao?cô còn biết đây là đêm hôm à,cô và thằng đó tình tứ,hôn nhau đắm đuối giữa đêm hôm thì hay lắm nhỉ,nếu tôi không cố tình gây ra tiếng động thì thằng đó đã sớm đem cô lên giường rồi,?nếu tôi không xuất hiện thì cô sẽ cho hắn ở lại ngủ qua đêm đúng không?
Lạc tâm trân trối nhìn anh,lời nào của anh cũng đều thật khó nghe.
- anh....anh giám nghe lén....????
Lục nam bất ngờ chụp lấy tay cô,bóp mạnh.
- đúng,từ đầu tới cuối tôi đều chứng kiến tất cả...chắc cô vui lắm nhỉ?còn được cầu hôn cơ đấy,thằng đó làm sao mà nhiều tiền bằng tôi được,cô chịu theo hắn sao?
Lạc tâm giật tay ra,căm tức nhìn anh.
- vương lục nam,anh có thể đừng có vô lý được không?,tôi mắc nợ anh sao?thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi,giữa tôi và anh đã không còn dính líu gì nữa,anh hôm nay chất vấn tôi như vậy?có ích gì không.
Lục nam gằn từng chữ,ánh mắt u ám.
- không còn dính líu?sao lại không còn chứ,4 năm hay 5 năm đối với tôi cũng thế thôi,lúc đó cô vì lòng tham mà bỏ đi 1 cách vô tình nhất,không nói 1 lời,điều đó khiến tôi rất không vui,tôi mãi không thể quên được,bây giờ cô muốn lấy thằng đó à?....trừ khi tôi buông tha mới được...
Lục nam bỗng ôm chặt cả người cô,ép sát cô vào trong ngực,không do dự mà cúi xuống,mút lấy môi cô,điên cuồng mà chiếm lấy....
Lạc tâm hoảng loạn đẩy lục nam ra,dùng hết sức xô anh ra,thở hổn hển,cô vung tay muốn tát anh,bị anh tóm được.
- sao?muốn đánh tôi?
- lục nam,4 năm rồi,sao anh vẫn còn vô lại với tôi như vậy?sao vẫn không buông tha cho tôi?
- cô để thằng đó hôn cô,nhưng lại cự tuyệt tôi,...chẳng lẽ 50 triệu mà cô cũng thỏa mãn sao?tiền tôi không thiếu,loại người như cô,rốt cục là đang định chơi trò gì với tôi vậy?
- anh nói vậy là ý gì?có tiền thì hay lắm hả?có tièn thì có quyền muốn làm gì người khác cũng được sao?
- lạc tâm,cô giả vờ cũng giỏi lắm,miệng lưỡi cũng cứng cỏi thật,nhưng tiếc là tôi không bị cái bộ dạng ngây thơ đó của cô lừa?
Lạc tâm tức giận đẩy anh ra cửa,mắng.
- anh là đồ thàn kinh,tôi lừa anh cái gì chứ?anh mới là người muốn gây chuyện,vô lý hết mức,anh đi đi,đi ngay đi,
Lục nam tránh qua 1 bên,đi tới cạnh bàn,cầm lấy chiếc hộp,lạc tâm vội chạy tới muốn giành lại,nhưng không được,cô điên tiết nói to
- trả lại đây?nó là của tôi?trả cho tôi?
Lục nam đư chiếc hộp lên cao,nhìn ngắm,
- của cô?như vậy mà đã muốn nhận là đồ của mình rồi hả?xem ra cô rất vội vàng muốn lấy hắn.?
- đúng đó,anh ấy cầu hôn tôi,anh ấy tốt hơn anh gấp trăm nghìn lần,tôi có lí do gì mà từ chối chứ.?
Lục nam ánh mắt toát lên vẻ nguy hiểm,lạc tâm đổ mồ hôi lạnh.
- muốn lấy hắn? Còn phải xem tâm trạng tôi thế nào đã.ngàn vạn lần đừng chọc tức tôi giống như ngày trước......
Lục nam đẩy cô 1 sang 1 bên,nhanh chóng đi ra cửa,,anh nói,
- lạc tâm,muốn lấy lại thứ này thì tối mai 9h,bắt xe đến khách sạn gặp tôi mà lấy,khách sạn hoàng hoa,phòng 205,tôi đợi cô.....cô có thể không đến,nhưng nếu có chuyện gì xảy ra sau đó,cũng đừng nên oán trách tôi.
- anh muốn làm trò gì?
- không làm gì?chỉ muốn tìm thằng đó,nói chuyện 1 chút thôi.
- tôi cấm anh,không được làm tổn thương vũ lâm,anh ấy không liên quan gì cả,
- ồ,,vũ lâm,gọi nghe thân mật quá,liên quan hay không liên quan tùy thuộc vào cô thôi,nhớ đó....
Lục nam nói xong,liền bước ra ngoài màn đêm,biến mất.
Lạc tâm chạy đuổi theo lục nam nhưng không kịp,anh đã lái xe đi mất,
Nhìn vào màn đêm tối như mực,cô bỗng nhiên lo sợ...
Bao nhiêu ký ức đau thương ùa về như nước lũ,nhanh chóng nhấn chìm cả tâm can....
Sự xuất hiện của lục nam,1 lần nữa làm đảo lộn cuộc sống đang êm ả của cô?
Lục nam,?anh đang nghĩ điều gì?đang muốn làm gì nữa đây?
Lạc tâm chống tay vào cạnh cổng,2 mắt lại cay xè,...
Anh lại muốn tổn thương cô đến khi nào nữa đây???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.