Mấy ngày sau đó,lạc tâm luôn đi làm trong trạng thái lo sợ.sợ thành sẽ đột ngột xuất hiện lần nữa,thần kinh cô căng ra tựa hồ muốn phát điên,tinh thần mệt mỏi,mặt mũi phờ phạc,trắng bệch,
Đến anh quản lý cũng phải thất kinh.
- lạc tâm,em bị làm sao thế?công việc vất vả quá hả?
Lạc tâm vội xua tay,
- dạ,không phải đâu ạ,công việc khỏe lắm mà anh,
- thế sao bộ dạng em thế kia?người ngoài không biết lại bảo anh bóc lột sức lao động của nhân viên đấy.
- em không có việc gì thật mà anh,chỉ hơi mệt chút xíu thôi à...
Anh quản lý nhìn lạc tâm chăm chú,
- sắc mặt em rất rất không tốt,ấn đường u ám lắm.
Lạc tâm trố mắt.
- anh...anh biết coi tướng số hả?
- 1 chút thôi,tuy chưa bao giờ xem cho người khác,nhưng mà anh cảm nhận được em sắp gặp chuyện gì đó,..
Lạc tâm nghe đến đó thì hơi sợ.. da gà da vịt nổi lên rần rần...không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh ngắt...
Anh quản lý nhìn bộ dạng cô thì không nhịn được bật cười ha ha.
- trêu em thôi,tưởng thật hả..
Lạc tâm đỏ mặt,cúi thấp đầu.quản lý mà cũng hài hước gê?
- thế này đi,anh cho em nghỉ nửa ngày đó,về nghỉ ngơi cho khỏe đi,sắc mặt em không tốt thật đó.
Lạc tâm vội từ chối.
- không cần đâu anh,em làm được mà...
- không nhưng nhị gì hết,anh mà để em làm,em xỉu ra đấy anh biết làm sao?hôm nay cũng không nhiều việc,em cứ về nghỉ đi...
Lạc tâm cảm kích nhìn quản lý,
Lạc tâm đi ra cổng khách sạn,cô đưa mắt nhìn trời,mây kéo đến đen thui,,,chắc lại sắp mưa...
MưA đến rất nhanh,mấy chốc mà bao trùm cả thành phố hà nội,
Lạc tâm chạy nhanh vào 1 cửa hàng tiện lợi gần đó,tránh mưa....
Mưa càng lúc càng mạnh.
Lạc tâm mua 1 ly ca phê nóng.đứng dưới mái hiên của cửa hàng vừa ngắm mưa,vừa thưởng thức cà phê,hiếm có khi nào cô cảm giác yên bình như lúc này....
Bên ngoài màn mưa trắng xóa,1 chiếc oto con chạy qua,lục nam ngồi trong xe nhìn ra cửa kính bên ngoài,trong lòng không kìm được mà suy tư....
2 khuôn mặt lướt qua nhau trong thoáng chốc,lại giống như cách cả 1 đời,....
Lạc tâm mua mì gói và 1 ít trứng gà về nấu bữa tối.bên ngoài mưa vẫn rả rích,lạc tâm bưng tô mì nghi ngút khói ngồi cuộn tròn trên giường,ăn ngon lành...
Bên ngoài cửa bỗng nhiên bị ai đó gõ gõ,tiếng gõ rất nhẹ.nhưng lại khiến lạc tâm giật thót tim.
Lạc tâm nhìn chằm chằm cánh cửa.
"Cạch....cạch...két"
- ai đó....
Không ai đáp lại,chỉ có tiếng mưa xen lẫn tiếng côn trùng.
Lạc tâm bỏ bát xuống,đến gần cửa sổ,mở hé ra...
Khuôn mặt của ông chủ nhà trọ đột ngột xuất hiện bên cửa sổ,lạc tâm hét lên 1 tiếng.
- á....
Cô lùi ra xa,sợ hãi kêu lên.
- chú...chú làm gì ở đây?
Khuôn mặt bóng nhẩy,mập ú của gã chủ nhà khiến lạc tâm muốn buồn nôn.
Hắn ta cười để lộ hàm răng hô vóm,vàng khè.
- mở cửa cho anh đi em,,,anh có chuyện muốn nói với em nè...
- chú đi đi,biến đi,tôi không quen biết chú.không có gì để nói với chú hết....
- có gì cứ mở cửa ra đã,làm gì mà gấp gáp thế cô em....
Lạc tâm lao vao nhà tắm,cầm cây gậy bằng gỗ ra,chỉ thẳng vào mặt lão ta.
- ông mau cút khỏi phòng tôi....nếu không tôi không khách sáo nữa đâu,
Lão ta thấy vậy cũng chẳng sợ,ngược lại còn cười.
- ấy...làm gì mà hung dữ quá vậy cô em,cơ mà anh lại thích....
Nói xong lão ta đạp cửa phòng cô.lạc tâm mất bình tĩnh,cô lấy điện thoại gọi cho bà chủ trọ...
- alo...cô ơi....có người đang phá cửa phòng cháu,cô mau chạy qua đây đi cô ơi...
Bên ngoài,lão già kia nghe thấy thì chửi đổng lên
- mẹ nó,con đĩ....rượu mời không uống,muốn uống rượu phạt.đừng để ông bắt được nhé....
Nói xong lão ta lủi mất.
Lạc tâm thở hắt ra,cây gậy rơi khỏi tay,cô ngồi bệt xuống giường.nước mắt lại chảy dài.
Tại sao mà đàn ông trên đời này?,ai cũng khốn nạn hết vậy? Tại sao mà ai cũng chỉ muốn hại đời cô?
Lạc tâm xụi lơ ngã ra giường?...nhắm mắt lại.
4h chiều ngày hôm sau,lạc tâm bị gọi đến bàn tiếp tân.chị mai nhìn lạc tâm,nói ngay.
- em vào kho,lấy 1 chai rượu sâm banh của pháp năm 92,mang lên phòng 1101 cho khách nhé,
Lạc tâm gật đầu.
- dạ,em đi ngay...
- nhanh chân lên em nha,khách đang giục...
Lạc tâm chạy thật nhanh vào kho đựng rượu,tìm ngay chai rượu của pháp,sau đó đi nhanh lên phòng 1101.
Lạc tâm gõ cửa.đúng 3 tiếng thì cửa bật mở.1 cô gái rất xinh đẹp bước ra,cô ta cau có,gắt gỏng.
- sao giờ mới đem lên,phục vụ kém quá thể.
Lạc tâm hơi đứng hình,khuôn mặt cô gái này vốn dĩ là xinh đẹp,nhưng khi nhăn nhó lên liền bị phá hỏng mất sự xinh đẹp vốn có,
- cô còn đứng trơ ra đó làm gì?mang rượu vào đây lẹ đi...đúng là chậm chạp,lề mề,...
Lạc tâm cuống cả lên,đi vào phòng,đặt chai rượu lên bàn cạnh giường,trong phòng mùi nước hoa rất nồng,lạc tâm nghe thấy có tiếng nước chảy trong phòng tắm vọng ra...
Dĩ nhiên là có người đang tắm...
- để đó rồi đi ra ngoài đi,
Cô gái kia quát 1 tiếng.lạc tâm vội nói.
- xin lỗi quý khách,tôi đi ra ngay đây ạ..
Lạc tâm nhanh chóng đi ra ngoài,sau lưng cô,cửa nhà tắm bỗng bật mở ra,người đàn ông bước ra chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của lạc tâm.
- có chuyện gì mà to tiếng lên vậy huyền my?
Cô gái tên huyền my liền nhìn người đàn ông,bĩu môi
- còn không phải tại cái con nhân viên phục vụ thì tại ai?đưa có chai rượu lên mà cũng chậm chạp nữa..
Người đàn ông nhàn nhạt nói,không nhìn huỳen my lấy 1 cái,
- so đo với 1 nhân viên phục vụ làm gì?em cũng quá nhỏ mọn đi.
- lục nam,anh đang trách em đấy à?em là bạn gái anh đấy?
Phải?người đàn ông chính là lục nam,anh nhìn huyền my,cười nửa miẹng.
- không,em nên nhớ,chúng ta không phải yêu đương,chỉ đơn giản vui vẻ thì lên giường,
- lục nam,anh chỉ muốn ngủ với em thôi à?em có gì không xứng làm bạn gái anh?em còn không đủ xinh đẹp,?
Lục nam ngả người xuống giường,mắt hơi lim dim,nhớ lại giọng nói quen thuộc lúc nãy ở trong phòng tắm nghe được,lục nam lại thấy tim đập rộn ràng?
Giọng nói đó,có phải là của em không?lạc tâm?
Huyền my nằm xuống cạnh anh,vuốt vẻ khuôn ngực để trần,săn chắc của anh,cô ta hôn lên đó,giọng nói trở nên ma mị.
- anh đang suy nghĩ cái gì vậy?em chỉ giỡn thôi mà,,,anh giận thật à...
Lục nam bóp lấy cằm cô ta.
- em nên nhớ,tôi không thích bị đàn bà chất vấn,..
- em biết rồi mà...
Nói đoạn cô ta dùng tay cởi áo của mình ra nhìn lục nam,mời gọi.
- anh....hôn em đi...
Không hiểu sao?nhìn vẻ mặt dâm đãng của huyên my,lục nam bỗng nhớ tới khuôn mặt thẹn thùng,tức giận của lạc tâm.khi ở dưới thân anh.
Lục nam bỗng bị mất luôn cảm xúc,đẩy cô ta ra khỏi người mình,anh đứng dậy khỏi giường,mặc quần áo vào.
- anh....anh sao vậy?
Giọng huyền my như sắp khóc đến nơi.
- mặc áo vào cho tử tế rồi về...
- sao tự dưng anh từ chối em?anh chán em rồi..
- em quên lời anh nói rồi à?anh không thích bị ai chất vấn,hôm nay đến đây thôi.
Lục nam bỏ đi ra ngoài,đi thẳng xuống bàn tiếp tân,gặp chị mai liền hỏi.
- cô nhân viên đưa rượu lúc nãy tên là gì?
Chị mai trố mắt,không tin,hỏi.
- quý khách hỏi như vậy là sao ạ?có phải nhân viên khách sạn phục vụ không tốt không?
Lục nam nHấn mạnh bằng giọng hơi tức giận.
- ừ,đúng vậy,cô ta thái độ rất không tốt,...tự ý bỏ đi,không nói 1 lời nào...
Chị mai rối rít xin lỗi.
- xin lỗi quý khách,xin bớt giận,chúng tôi sẽ nhắc nhở lại nhân viên...
- cái đó là việc của các cô,cô chỉ cần nói cho tôi biết,cô t a tên gì thôi!
Chị mai thấy thái độ của lục nam thì bối rối.
- cô ấy tên lạc tâm ạ...
- họ tên đầy đủ?
- dạ...Hình lạc tâm ạ....xin anh bỏ qua cho....
Lục nam nheo mắt,cười nham hiểm.
- Hình lạc tâm...tốt lắm.
Lục nam sảng khoái,thong dong đi ra ngoài,
Lạc tâm!thì ra em trốn ở đây à?làm cho tôi tìm kiếm khổ sở,em giỏi lắm....
Ngay sáng hôm sau,lạc tâm vừa đến khách sạn liền bị quản lí gọi vào phòng nói chuyện.
- lạc tâm,rốt cuộc hôm qua em làm gì mà khách thuê phòng lại trách cứ như vậy?
Lạc tâm khó hiểu
- anh bảo sao cơ ạ?em có làm gì đâu.
- vị khách thuê phòng 1101 hôm qua có đến phàn nàn về thái độ phục vụ của em.
Lạc tâm lại càng không hiểu.
- thái độ gì ạ?em không hiểu...
Anh quản lý nghiêm mặt.
- anh ra nói rằng,em không nói gì mà bỏ đi,không thèm nói tiếng nào...
Lạc tâm bất ngờ thật sự,
Bỏ đi?không thèm nói tiếng nào?cô có làm như vậy sao?khoan đã....vị khách hôm qua cô gặp rõ ràng là 1 cô gái mà,sao lại thành đàn ông rồi?
- em mau lên phòng 1101 đi,anh ta yêu cầu em trực tiếp xin lỗi.
Lạc tâm trợn to mắt,
- gặp mặt trực tiếp xin lỗi ư?
- hết cách rồi,gặp khách hàng khó tính thì phải chấp nhận,em mau lên đi,lựa lời mà nói nhé.
Lạc tâm đi trên hành lang mà thắc mắc vô cùng.
Cô là đang gặp phải chuyện gì đây.
Lạc tâm đứng trước cửa phòng 1101,đưa tay gõ cửa.
Bên trong không có động tĩnh gì,gõ 1 hồi cũng không có ai mở cửa,lạc tâm dùng tay đẩy nhẹ,cửa bị mở ra.
Không hiểu sao lạc tâm thấy hồi hộp vô cùng.
- xin lỗi,,,có ai ở đây không,?
Lạc tâm nhìn quanh,bất thình thình bị 1 bàn tay từ phía sau lưng chộp lấy,sau đó bị đẩy ngã nhào xuống giường.cả người bị ai đó đè lên,nặng trịch.
Cô hoảng hốt kêu to.
- á....
- cuối cùng cũng gặp lại rồi,lạc tâm..
Giọng nói giễu cợt vang lên,nghe rất quen thuộc,lạc tâm mở bừng mắt,nhìn lên,liền thấy khuôn mặt đẹp trai đang cười cười của lục nam,bỗng chốc lạc tâm lắp bắp.
- anh...anh.
Lục nam nhìn biểu cảm của cô thì hài lòng.
- sao?ngạc nhiên lắm à?không ngờ lại gặp tôi đúng không?
Lạc tâm giãy dụa.
- xin anh buông tôi ra...
Lục nam càng ghì chặt hơn,không cho cô giãy.
- lạc tâm,em ngoan ngoãn 1 chút đi,đừng chống cự vô ích,tôi đang cố kìm chế....
Nghe đến câu kìm chế,lạc tâm liền nằm im,tim đập loạn xạ.
- coi như em cũng biết điều đấy,mấy tháng không gặp...em càng ngày càng khiến tôi không thể quên được..
Lạc tâm nhìn trân trân.
- tại sao anh lại đặt điều cho tôi,còn đi nói với quản lý của tôi?tôi thái độ không tốt với anh bao giờ chứ?
- tôi nói oan cho em sao?mấy tháng trước,em tự ý bỏ đi sau khi lên giường với tôi ở khách sạn,em trốn cũng được lâu đấy.
- anh đừng nhắc lại nữa...tôi không muốn nhớ.
Lục nam bóp cằm cô,nhìn xoáy vào mắt cô,ngang ngược nói.
- em phải nhớ...tôi là người đàn ông đầu tiên của em.em phải nhớ,em chỉ có thể lên giường với 1 mình tôi.
Lạc tâm không muốn nghe nữa.
- anh bỏ tôi ra,,,anh là đồ vô sỉ...dựa vào đâu chứ.tôi không là gì của anh cả.
- không là gì ư?để tôi dùng hành động nhắc lại cho em nhớ...
Lục nam cúi xuống hôn cô,lạc tâm vội ngậm chặt miệng không cho anh cơ hội đưa lưỡi vào,lục nam siết chặt tay,hôn càng mạnh bạo,lạc tâm bị ép đến nghẹt thở,phải há miệng ra để thở,lục nam liền nhân cơ hội đưa lưỡi vào bên trong,tàn sát khoang miệng cô.
Lạc tâm bất lực...rơi vào vòng xoáy lần nữa..