Sài Lang Hổ Bái - Quyển 1

Chương 11: Gièm pha




Đám phóng viên vừa thấy hai người ôm nhau trong thang máy liền điên cuồng chụp ảnh. Cũng thật là trùng hợp, hôm nay ở tầng dưới có fanmeeting của một ngôi sao khác nên kí giả đến rất đông, vừa nghe nói Kim Phỉ Lăng bị tai nạn liền sớm chờ ở ngoài, lại không nghĩ tới cư nhiên có thể chụp được tin tức thú vị đến như vậy.
“Kim thiếu gia, xin hỏi vì sao các người lại ôm nhau trong thang máy? Trong thời gian vừa rồi có phát sinh sự tình gì sao?”
“Kim thiếu gia, ngươi cùng với người đàn ông này có quan hệ như thế nào? Vì sao lại có hành vi thân mật như vậy?”
“Kim thiếu gia…”

Kim Phỉ Lăng vừa ổn định lại tinh thần sau cơn sợ hãi lại phải đối mặt với một đống câu hỏi của đám phóng viên, thất thần mất mấy giây mới phát hiện mình đang bị nam nhân mà y phi thường chán ghét ôm trong lòng. Khoảnh khăc đó, khuôn mặt đang trắng bệch lại có chút đổi màu, giống như con mèo xù lông, Kim Phỉ Lăng dùng sức đẩy Trình Chấn Toàn ra. “Đừng đụng vào ta!” – không kịp nghĩ đã thốt ra một câu.
Chung quanh lại dậy lên một trận ồn ào.
“……”
Đầu đập vào tường, Trình Chấn Toàn kêu lên một tiếng, ánh mắt hoa lên nhìn biểu tình chán ghét của đối phương…….giống như y đang nhìn một đống rác rưởi bẩn thỉu …….
…….
Sau đó bảo vệ của công ty xuất hiện đem đống phóng viên đuổi hết ra ngoài, hộ tống cả hai rời đi. Vốn dĩ chỉ là tới đưa Kim Phỉ Lăng ra ngoài, nhưng quản lí lại sợ Trình Chấn Toàn lỡ lời nói cái gì với đám phóng viên nên mới đưa hắn đi cùng.
Biết được tình huống lúc đó Trình Chấn Toàn cũng không nói gì với phóng viên, công ty liền bảo hai người quay về nhà, mọi việc tự có người sắp xếp. So với Trình Chấn Toàn im lặng, Kim Phỉ Lăng một mặt hàn băng, lại như quả bom không biết lúc nào mới nổ, phát ra từng hơi thở lạnh lẽo làm cho nhân viên công ty sợ hãi run người lại càng thêm bất an.
Sau khi quản lí cảnh cáo Trình Chấn Toàn không nên phát ngôn bừa bãi, Kim Phỉ Lăng mất hết kiên nhẫn, tung cước đá văng cái bàn, bước ra ngoài. 
“……”
Nhìn hành động của y, Trình Chấn Toàn nhíu nhíu mày, trong lòng không khỏi cảm thấy khổ sở.
Tuy rằng Trình Chấn Toàn là đồng tính luyến ái nhưng hắn cũng không phải kẻ bệnh hoạn thấy nam nhân liền động dục …… cũng không cần kiêng kị hắn đến  như vậy. …….Biểu tình chán ghét của nam nhân làm cho Trình Chấn Toàn có cảm giác bản thân không nên tồn tại trên thế giới này….
Đồng tính luyến ái thì đã sao?
Tại sao hắn luôn phải chịu đối đãi như vậy?
Hắn cũng không gây trở ngại cho người khác ……. Hắn vẫn luôn sống như một người thực bình thường…
Huống chi, đó là trời sinh, bản thân đâu có thể quyết định được ……..
Nam nhân hai mắt rũ xuống, ẩn ẩn đau ………

Buổi tối về đến nhà, Trình Chấn Toàn phát hiện Chấn Niệm đang làm đồ ăn đợi hắn về. Nhìn những món ăn nóng hổi bày trên bàn, khóe mắt thoáng chốc phiếm hồng, ngực tràn ngập cảm giác ấm áp.
“Ta đói bụng mà mãi vẫn không thấy ngươi trở về nên mới đi nấu cơm.”
Chấn Niệm vẫn cúi đầu uống canh nói với hắn.
“Lần sau ta sẽ cố gắng về sớm.”
Đem áo khoác mắc lên giá, nam nhân nhìn đứa con, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Bởi vì hắn nhớ rõ, Chấn Niệm lúc nãy cũng chưa hề động đũa, hẳn là vẫn chờ hắn về ăn cùng.
“Đây là lần đầu tiên ta nấu ăn, cho dù không thể nuốt, ngươi cũng phải ăn cho hết.”
Trình Chấn Niệm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua làn hơi nóng nhìn về phía nam nhân, hàm chứa vẻ cường hãn không để người khác phản đối.
“Ân, hảo.”
Nam nhân nhẹ nhàng gật gật đầu rồi gắp một miếng cá cho vào miệng.
“Ngon lắm, so với ba nấu còn ngon hơn.”
Chấn Niệm nghe nam nhân khen liền ngẩn người, có chút không tự nhiên lại cúi đầu uống canh.
Nam nhân đột nhiên cảm thấy con mình thực đáng yêu.
Bất quá đến tối, hắn vẫn phải bất đắc dĩ mà đảm nhiệm vai trò gối ôm để đứa con quắp lấy……

Ngày hôm sau, Trình Chấn Toàn quay lại phim trường mới phát hiện trên tay mỗi người đều cầm một tờ Bát Quái tạp chí số mới nhất, nhìn thấy hắn, ánh mắt bọn họ lập tức thay đổi rồi chụm đầu vào nhau bàn tán một hồi.
Ánh mắt ấy đối với hắn vốn rất quen thuộc…….tràn đầy vẻ chán ghét cùng hèn mọn…….
Khiến cho hắn hoang mang không hiểu đã có chuyện gì, trong lòng đột nhiên hoảng sợ ……
Hắn còn đang cứng ngắc đứng một chỗ thì có một nhân viên tiến lại gần, lạnh giọng thông báo giám đốc cho gọi hắn vào văn phòng ngay lập tức.
Yên lặng gật đầu, Trình Chấn Toàn bước sau nhân viên đi vào văn phòng giám đốc.
Một nam nhân cao lớn đứng gần cửa sổ thản nhiên liếc hắn một cái, khuôn mặt không chút thay đổi ném cho hắn một quyển Bát Quái tạp chí, lạnh lùng nói:
“Ngươi tự xem đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.