Sài Lang Hổ Bái - Quyển 1

Chương 2: Lâm diễn




Người mới xuất hiện không ai khác ngoài vị bằng hữu tốt nhất của Kim Phỉ Lăng – Mộ Kha, đồng thời cũng là một ngôi sao nổi tiếng của ONE.
Khác với Kim Phỉ Lăng từ trên xuống dưới vận toàn đồ hiệu, Mộ Kha lại vô cùng giản dị trong bộ quần áo trắng tu thân kiểu Tôn Trung Sơn, mái tóc đen nhánh dài đến thắt lưng được buộc lại bằng sợi dây màu vàng nhạt, giống như một vị đại hiệp trong các bộ phim cổ trang.
“Tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, tôi-không-thiếu-sữa!” Chàng trai mới 18 tuổi đã cao tới 1m84 bất mãn nói.
“Vậy sao?” Mộ Kha chăm chú nhìn dáng vẻ hung hăng của Kim Phỉ Lăng đến bất động, giống như lần đầu nhìn thấy một chú chó Labrador cáu kỉnh.
“Cậu không thiếu sữa, sao còn trẻ con như vậy? Tính tình nóng nảy, hay giận dỗi lung tung còn thường xuyên tìm người khác trút giận, không phải trẻ con thì là gì?!” Mộ Kha bước tới gần Kim Phỉ Lăng, cầm cái cốc trong tay cậu ta đưa cho người quản lý vẫn ngây ngốc đứng bên cạnh: ”Lấy cho cậu ấy một cốc sữa!”
“A…… dạ ……”
Sau đó, Mộ Kha cũng chẳng thèm để ý tới sự giận dữ của Kim Phỉ Lăng mà ngồi xuống nhìn người đàn ông vẫn còn nằm bất động trên mặt đất.
“Anh có thể tự đứng lên được không?” Mộ Kha nhã nhặn hỏi, nhưng không thấy người kia trả lời, lông mày liền nhíu lại. Không phải xảy ra chuyện lớn rồi chứ? Bị đánh đến tàn phế cũng không phải việc nhỏ có thể dễ dàng dàn xếp.
Mộ Kha vẫy tay gọi đạo diễn lại gần hỏi:”Người này tên là gì?”
Đạo diễn Triệu toàn thân toát mồ hôi lạnh, nghe Mộ Kha hỏi mới bình tĩnh lại, nói: “A….anh ta ….. xin chờ một lát …….” Ngượng ngùng cười trừ mấy tiếng với Mộ Kha rồi gọi người tới phân phó: ”Mau lấy tư liệu của anh ta đến đây cho tôi!”
Vài phút sau, một bản lý lịch sơ lược đã yên vị trên tay Mộ Kha:
[Trình Chấn Toàn, diễn viên tạm thời, cao 1m79, 32 tuổi, đã ly dị.]
“Còn gì nữa không?” Mộ Kha đưa lại bản sơ yếu lý lịch cho đạo diễn rồi hỏi.
“Đơn xin việc có thêm gì nữa không?” Đạo diễn Triệu hỏi trợ lý thì nhận được một cái lắc đầu.
Anh ta chẳng qua chỉ là một diễn viên tạm thời mà thôi, bình thường cũng không cần thiết để ý đến sơ yếu lý lịch.

“….Thôi được, cứ đưa anh ta đến bệnh viện khám trước đã!” Xem ra bối cảnh cũng bình thường, nếu có xảy ra chuyện gì cũng dễ dàng xử lí hơn.
“Gì? Đi bệnh viện?” Nghe Mộ Kha nói phải đưa người kia vào bệnh viện, Kim đại thiếu gia khinh thường hừ lạnh:”Bổn đại gia còn chưa dùng hết sức đâu!”
“Không dùng hết sức mà lại kêu đau tay?!!” Thái dương Mộ Kha khẽ co giật: “Đối phương chẳng qua chỉ là một người đàn ông trung niên 32 tuổi, còn cậu, chẳng những thanh niên trai tráng lại từng học quyền anh, cậu nói xem, anh ta làm sao chịu nổi đây?!!! Cho dù là Hiên cũng không chịu nổi sức trâu của cậu đâu, hừ!”
Hiên cũng là một trong những ngôi sao khác của ONE, là anh họ của Kim Phỉ Lăng, trong người mang bốn dòng máu, tạm thời xuất ngoại.
“Hiên còn lâu mới nhận loại vai hạng ba này!” Kim Phỉ Lăng bất mãn lầu bầu, ánh mắt sắc như dao của Mộ Kha quét qua, cậu liền ngoan ngoãn câm miệng.
Mộ Kha còn định mắng Kim Phỉ Lăng thêm vài câu, chợt nghe thấy tiếng rên rỉ yếu đuối từ phía sau liền quay đầu nhìn lại.
“Không cần …..đi bệnh viện … khụ……Con tôi còn đang ở nhà chờ tôi về …” Trình Chấn Toàn miễn cưỡng ngồi dậy, cơ thể vẫn còn run rẩy ….. Giọng nói khác với lúc diễn, ôn nhuận trầm thấp, vô cùng dễ nghe, vì vẫn còn đau nên khàn khàn, lộ ra chút yếu đuối, khiến Kim Phỉ Lăng và Mộ Kha đều nhìn anh ta với ánh mắt hơi khác.
“Anh ổn thật chứ?” Nhìn Trình Chấn Toàn gắng sức ngồi dậy, Mộ Kha nhíu mày hỏi.
“Ân.” Trình Chấn Toàn gật đầu, mồ hôi lạnh vẫn còn trên mặt, đầu tóc rối loạn dưới ánh đèn thoạt nhìn vô cùng thê thảm, ngay cả người tao nhã như Mộ Kha cũng không muốn nhìn đến. Về cơ bản, Mộ Kha vốn không ưa đàn ông, lại càng chán ghét loại hình trung niên đáng khinh này.
Trong mắt Kim Phỉ Lăng, Trình Chấn Toàn cũng đồng dạng như vậy.
“Vậy là anh khẳng định – nếu thân thể không ổn hay có phản ứng bất thường thì đó cũng không phải trách nhiệm của chúng tôi?” Ánh mắt Mộ Kha quét qua đám nhân viên: “Các người đều nghe rõ lời anh ta vừa nói rồi đúng không?”
“Vâng!” Nhân viên trong đoàn làm phim đều rất thức thời, lập tức gật đầu.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Mộ Kha vẫn rút một tấm danh thiếp đưa cho Trình Chấn Toàn: “Nếu có chuyện gì cứ gọi tới số này.”
Nói xong, Mộ Kha cũng không nhìn lại, xoay người bước tới cạnh Kim Phỉ Lăng, cả hai dường như có chuyện riêng cần bàn bạc nên một lát sau liền cùng nhau rời đi.
Trình Chấn Toàn cũng không nói gì, lắc lắc đầu, muốn bản thân tỉnh táo một chút, rồi mới chậm rãi đứng lên. Nhưng đầu và bụng đều bị thương nặng khiến anh cảm thấy khó khăn. Nhân viên bên cạnh đều giả vờ như không nhìn thấy, ai nấy tự lo công việc của mình, không ai muốn quản thêm việc mà lại gần đỡ anh dậy.
“……”
Trình Chấn Toàn vốn đã quen với tình trạng này, chỉ im lặng tự mình gượng dậy. Anh chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể trong cái thế giới này, tình người ấm lạnh dạng gì mà chưa thấy qua, cũng không phải người chưa từng trải qua.
Nhấc tay nhìn mặt đồng hồ đã rạn nứt, cũng đến giờ về nhà rồi, sau đó Trình Chấn Toàn nhịn đau rời khỏi trường quay.
Tuy rằng với tình trạng hiện nay của mình, Trình Chấn Toàn có thể dễ dàng đòi bồi thường nhưng anh không ngốc như vậy, đụng tới công ty lớn như ONE thì sau này anh còn có thể dễ dàng kiếm sống sao?!! Tốt nhất nên tự biết mình một chút, không an phận chỉ càng khiến bản thân gặp nhiều bất công hơn mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.