Sài Lang Hổ Bái - Quyển 1

Chương 33: Trốn……




Chạy mau……
Cho dù là một giây, hắn cũng không muốn lại phải đối mặt với con mình…….

Trên hành lang bệnh viện, một nam nhân thoạt nhìn mới ba mươi tuổi, ngũ quan ôn nhuận, sắc mặt lại cực kỳ tái nhợt đứng dựa vào tường, cố hết sức lết tới phía trước. Nam nhân tựa hồ đang phải chịu đựng thống khổ, mỗi bước đi lại thấy hai chân hắn run rẩy, tóc cũng bị mồ hôi thấm ướt, quần áo hỗn độn càng khiến hắn có vẻ chật vật dị thường.
Lúc này, cách đó không xa, mơ hồ truyền tới thanh âm gấp gáp gọi tên hắn, giọng nam còn chút trẻ con đó lại khiến nam nhân giống như nghe thấy tiếng triệu hồi của ác ma, toàn bộ thần kinh đều đóng băng, hai mắt thậm chí lộ ra vẻ sợ hãi.
Nhất thời, tốc độ di chuyển tăng nhanh, động tới miệng vết thương, đau đớn cũng tăng thêm mấy lần khiến hắn suýt nữa ngã sấp xuống.
Thanh âm càng lúc càng gần, nam nhân lại phát hiện chính mình đã đau tới mức đi không được ……
Chung quanh đều là ánh mắt tò mò của bệnh nhân hoặc hộ y, nếu hắn trốn vào một gian phòng bệnh, những ánh mắt đó sẽ trở thành hải đăng chỉ đường cho thiếu niên.
Cự tuyệt lời hỏi thăm giúp đỡ của một bác sĩ, Trình Chấn Toàn dựa vào tường, cố hết sức thở dốc, nhìn chung quanh tìm kiếm một nơi thích hợp để ẩn nấp …… Nhưng …… tình trạng cơ thể của hắn tựa hồ đã không chống chịu nổi …..
“Đại thúc?” Lúc này, một giọng nói giống như thiên âm đầy từ tính vang lên trước mặt hắn, có chút nghi hoặc.
Thừa Duyệt đã hai ngày không xuất hiện, giờ phút này lại đang kinh ngạc nhìn hắn, sau đó nhanh chóng đi tới, đỡ lấy cơ thể cơ hồ yếu tới nỗi sắp ngã trên mặt đất: “Ngươi đã xảy ra chuyện gì?”
Hai tròng mắt xinh đẹp mà trong suốt tràn đầy lo lắng.
“……” Trình Chấn Toàn ngẩng đầu nhìn nam sinh đang đỡ lấy mình, cảm giác có chút ngoài ý muốn, lại thấy một thân giáo phục trước mặt có thể giúp hắn xua tan sự giá lạnh trong cơ thể, theo bản năng bắt lấy tay nam sinh, có chút bất lực run giọng nói:“Cái gì cũng đừng hỏi …… mau mang ta rời khỏi nơi này…… nhờ ngươi……”
Mà đứa nhỏ luôn ôn nhu và ổn trọng kia đối với tình huống trước mắt cũng chỉ hơi nhíu mày, ngay sau đó Trình Chấn Toàn có cảm giác cơ thể được nhấc bổng lên. Đột nhiên mất đi trạng thái cân bằng khiến hắn theo bản năng ôm lấy vai nam sinh, rồi được Thừa Duyệt im lặng ôm khỏi dãy hành lang.
Động tác ổn trọng mà hữu lực khiến trái tim nam nhân lạc nhịp, trong lòng cảm thấy thẹn…… không tự nhiên nhíu mày.
Dù sao, một lão nam nhân đã hơn ba mươi tuổi bị một tiểu nam sinh nhỏ hơn gần mười tuổi ôm đi như vậy, nói không cảm thấy khó xử là không có khả năng.
Thừa Duyệt tựa hồ cũng biết hắn đang tránh né người khác nên động tác càng thêm mau lẹ. Hai tay y ôm chặt lấy nam nhân, khiến hắn cảm thấy bản thân như đang được bảo hộ.
Bởi vì khoảng cách quá gần, xoang mũi có thể ngửi thấy khí tức tự nhiên từ quần áo khô ráo sạch sẽ  trên người đối phương, trong đó còn ẩn chứa hương vị khô mát đặc trưng của thiếu niên khiến hắn có chút say mê, tim đập dồn dập.
Huống chi, hắn đối với y còn có một loại tình cảm khó có thể nói thành lời.
Thẳng đến khi bị đối phương ôm vào xe, cẩn thận đặt ở nhuyễn ghế, hắn vẫn không thể bình tĩnh trở lại, cả người đều có cảm giác mông lung khó tả.
Thừa Duyệt nói vài câu với người tài xế, xe bắt đầu chuyển bánh ra khỏi bệnh viện. Thân xe vừa chuyển động, Trình Chấn Toàn theo bản năng nhìn về phía phòng bệnh. Xuyên thấu qua hành lang thủy tinh dài, nhìn thấy đứa con mặc bệnh phục đang điên cuồng đi tìm hắn……
Tâm tình, có một loại cảm giác phức tạp không thể nói rõ.
Cho dù bị y bắt buộc làm chuyện kia, hắn vẫn không thể hận con mình, chỉ là rất đau lòng.
Đến tột cùng sự tình vì cái gì lại biến thành như vậy…… Hắn cũng không biết……
Cũng hoàn toàn không hiểu…… Chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới giống như trở nên vô cùng lộn xộn.
Đứa nhỏ kia rốt cuộc lấy tâm tình gì mà lại đối xử với hắn như vậy, làm ra những chuyện người ta không thể tin nổi?
Yêu sao? Vớ vẩn ……
Y quá nhỏ mới có thể đem thân tình nghĩ lầm thành tình yêu, rõ ràng không phân biệt được …. Liền đoán bậy bạ……
Mà sau này…… Hắn làm sao mới có thể đối mặt với y, đứa nhỏ này chính là người mà hắn yêu thương nhất ……
Hắn không biết……
Chính là hiện tại, vô luận như thế nào hắn cũng không muốn đối mặt với y…… Quản chi tới việc liếc y một cái……
Nhìn về hướng lầu cao của bệnh viện, Trình Chấn Toàn cũng không còn giận y, nhưng càng muốn suy nghĩ, trong đầu lại càng loạn.
Dần dần, hắn cảm giác được ở trong xe tựa hồ có loại cảm giác khiến người ta cảm thấy áp lực, yên lặng lan tràn. Theo bản năng quay đầu nhìn về phía Thừa Duyệt vẫn ngồi ở bên cạnh nhưng lại vẫn im lặng, trong nháy mắt như có tiếng trái tim kêu lên.
Giờ phút này, Thừa Duyệt đang ngồi nghiêng, một tay chống cằm, dùng ánh mắt tinh tế chăm chú nhìn vào gáy hắn. Tựa hồ đang xác nhận cái gì, sau đó, lông my thanh tú mà hoàn mỹ vô ý thức nhíu lại, hai mắt ngước lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Trong thời khắc ánh mắt giao nhau, Trình Chấn Toàn có thể cảm thấy thứ mà nam sinh này chưa từng thể hiện qua... ẩn giận...
Kèm theo một loại câu hỏi không cần nói ra cũng có thể khiến người khác hiểu được.
“……” Trình Chấn Toàn lặng nhiên nhìn đối phương, muốn nói cái gì, lại một chữ cũng không thể nói thành lời.
Ngay cả khứu giác gần như tê liệt của hắn cũng có thể ngửi thấy hương vị trên cổ mình …… Huống chi là hắn lại vừa cùng Thừa Duyệt tiếp xúc ……
Mà loại chuyện này làm sao có thể mở miệng nhắc tới?
Chẳng lẽ hắn còn có thể nói dối y sao?
Bên kia, Thừa Duyệt lẳng lặng nhìn một hồi, lại thủy chung không nhận được câu trả lời, thậm chí, đối phương còn tránh đi tầm mắt của y.
“……” Tựa hồ thở dài, y thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cũng không có ý truy vấn.
Trình Chấn Toàn khó xử hạ ánh mắt, thân mình bởi vì thất vọng trong mắt đối phương mà cứng ngắc. Hai tay nắm chặt đến mức trắng bệch, lại vẫn như cũ nói không ra lời.
…………
Nhất thời, trong xe tràn ngập cảm giác áp bách trầm tịch, làm cho người ta nhịn không được cảm thấy hít thở không thông. Ngay cả ghế da mềm mại đang ngồi cũng giống như dùng để châm biếm hắn, khiến hắn đứng ngồi không yên.
“Này …. cho ta xuống ngã rẽ phía trước là tốt rồi ……” Trình Chấn Toàn phát ra thanh âm khàn khàn, nhìn về phía Thừa Duyệt nói: “Xin lỗi, phiền toái ngươi ……”
Hắn cảm thấy tốt nhất vẫn nên tránh đi, dùng hết khả năng không để người ta chán ghét …….
Cố gắng thể hiện bộ dáng tự nhiên, muốn cười lên cho qua chuyện, giờ phút này lại giống như không có tác dụng, toàn bộ cơ mặt đều cứng ngắc, trơ ra.
“…… Ngươi có nơi nào để đi sao?” Lặng yên một lát, Thừa Duyệt mới thấp giọng hỏi, thanh âm mặc dù có chút bình thản nhưng đã còn cảm giác ôn nhu tự nhiên.
Thậm chí có điểm bất đắc dĩ.
“………” Trình Chấn Toàn có chút hoạt kê. Hắn có thể đi đâu đây? Phòng ở đã bán đi, thân thích bằng hữu cũng tuyệt đối không muốn thu lưu một kẻ đã táng gia bại sản như hắn.
“Đến nhà của ta đi thôi.” Lúc này, Thừa Duyệt lại lần nữa mở miệng, thanh âm thực ôn nhu, lại ẩn ẩn cường ngạnh khiến người khác không thể kháng cự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.