Sài Lang Hổ Bái - Quyển 1

Chương 34: Hư ảo




Thời gian yên lặng trôi qua, về đến nhà, Thừa Duyệt xuống trước, quay sang mở cửa xe cho nam nhân, sau đó vươn hai tay:“Ta ôm ngươi vào.” 
Trình Chấn Toàn sửng sốt hai giây, vội vàng lắc đầu, bối rối nói :“Không, không cần, ta có thể tự đi……” Như muốn chứng minh lời nói của mình, tay hắn chống lên ghế dựa chuẩn bị đứng lên……
Nhưng vừa mới cử động, hạ thân đã truyền tới cảm giác tê đau kịch liệt khiến sắc mặt hắn nháy mắt trắng bệch, người cũng chật vật ngã xuống, môi lại tái nhợt.
“Vẫn là để ta ôm ngươi đi thì tốt hơn.” Thừa Duyệt khẽ thở dài, sau đó liền đem Trình Chấn Toàn vẫn còn khó xử cẩn thận bế ra khỏi xe.
“Ách……” Thân thể bị nhấc bổng lên không khỏi khiến nam nhân đã ba mươi tuổi có chút bối rối, trên mặt tràn đầy vẻ quẫn bách. So sánh với tư thái thản nhiên của y lại khiến hắn nhất thời không nói được, chỉ có thể im lặng cắn môi, hơi hơi cứng ngắc.
“Không có việc gì, gần đây cũng không có ai.” Tựa hồ cảm giác được nam nhân quẫn bách, Thừa Duyệt ôn nhu an ủi nói.
Bị ôm vào trong phòng, bước trên tấm thảm mềm mại, Trình Chấn Toàn như cảm thấy lỗi giác. 
Toàn bộ đại sảnh được trang hoàng tạo cho người ta cảm giác thật sự thoải mái. Lấy tông màu vàng nhạt làm chủ, đơn giản mà lịch sự tao nhã, thật giống như con người Thừa Duyệt trong mắt hắn. Nhất là những tấm mành treo nơi cửa sổ kia, ấm áp mà dễ chịu, khiến cho Trình Chấn Toàn cũng bất giác mà thả lỏng vài phần, sắc mặt đã buông lỏng không ít.
“Cha mẹ của ngươi đâu?” Nhìn chung quanh chung quanh một vòng, Trình Chấn Toàn nghi hoặc hỏi.
“Ta ở một mình, cũng rất tự do.”
Trình Chấn Toàn gật gật đầu, đang muốn bảo Thừa Duyệt thả hắn xuống, mới động một chút lại cảm thấy phía dưới khác thường, sắc mặt nháy mắt có điểm phát thanh, môi nhè nhẹ run.
Giống như có cái gì…… đang chảy ra ……
“Xảy ra chuyện gì?” Cảm thấy được nam nhân khác lạ, nam sinh cúi đầu, thân thiết nhìn hắn.
“…… Xin lỗi, có thể mang ta đến phòng tắm không? Ta muốn tắm rửa trước ……” Nam nhân khó xử cười khổ, ánh mắt cũng không dám nhìn đối phương.
“……” Lặng yên một lát, tựa hồ đã biết nguyên nhân, Thừa Duyệt gật gật đầu, ôm hắn đến phòng tắm.
Một lát sau ……
“Ngươi xác định tự mình không có vấn đề chứ?” Mở nước, xác định độ ấm vừa phải, Thừa Duyệt nhìn về phía Trình Chấn Toàn, trên mặt có vẻ lo lắng.
“Ân……” Nam nhân gật gật đầu, tỏ vẻ không cần lo lắng.
“Được rồi, ta đi ra ngoài trước, có chuyện ngươi liền gọi.” Đã biết nam nhân quẫn bách, Thừa Duyệt cũng không nói thêm, để lại không gian cho đối phương.
Nhìn thấy Thừa Duyệt đi ra ngoài, thân thể miễn cưỡng đứng thẳng của Trình Chấn Toàn giống như mất đi khí lực, suy sụp tựa vào trên tường.
Hít sâu một hơi, nam nhân mở cặp mắt mỏi mệt, thất thần nhìn sàn một hồi, mới theo bản năng nhấc tay, chậm chạp cởi nút áo …
Theo động tác củ hắn, làn da bên trong lớp quần áo cũng dần dần bại lộ, khắp nơi đều dấu vết rõ ràng mà chói mắt, kí ức kèm theo cũng xuất hiện khiến tay hắn rốt cuộc không thể khống chế, liên tục run rẩy.
Đối với hắn, bị đứa con thân sinh xâm phạm, là việc hắn không thể chấp nhận, chỉ mới nhớ lại, trước mắt liền hóa đen, ngay cả lưng cũng phát run …
……
…… Tiểu Niệm……
Nam nhân nhìn sàn nhà, ánh mắt ngây ngốc dại ra……
Ngươi có biết hay không……
Ngươi làm như vậy……
Sẽ hại ta mất đi ngươi ……
Ta cũng chỉ có duy nhất mình ngươi ……
……

“Đại thúc?” Cửa phòng tắm bị nhẹ nhàng đẩy ra. Thanh âm từ tính mà ổn trọng của Thừa Duyệt từ bên ngoài truyền đến:“Ngươi không sao chứ?”
Trong phòng tắm im lặng quỷ dị khiến y có chút lo lắng.
“…… Ách, ta không sao……” Phục hồi lại tinh thần, Trình Chấn Toàn vội vàng mở vòi hoa sen, tiếng nước ào ào nháy mắt đánh vỡ sự im lặng tĩnh mịch.
“……” Bên ngoài, nam sinh lặng yên một lát, sau đó bình tĩnh mà thong thả mở miệng:“Đại thúc, ta thực có lỗi……”
“……”
“Bởi vì hai ngày trước có một số việc trì hoãn nên không thể đúng hẹn tới thăm ngươi……”
“Không sao……” Trình Chấn Toàn cuống quít lắc đầu, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Hắn chưa từng thật sự tin tưởng đứa trẻ này sẽ tới thăm hắn…… Từ khi bị y phát hiện sự tình, cho dù là lảng tránh hay chán ghét, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý……
Nên khi thấy đứa trẻ này xuất hiện ở bệnh viện lúc đó, hắn lại không dám tin tưởng.
“Sau này sẽ không như vậy……” Thanh âm ngoài cửa ôn nhu mà thành khẩn khiến nam nhân nghe tới thất thần.
“……”
“Ta hy vọng…… Ngươi biết ta luôn đây. Chỉ cần ngươi cần, ta lúc nào cũng sẽ ở bên cạnh ngươi.”
“Cám ơn……“ Trình Chấn Toàn xuyên qua cửa thủy tinh, nhìn thân ảnh mông lung thon dài ngoài cửa, khóe mắt thoáng cái nóng lên.
Bỗng nhiên trong lúc đó, cảm giác rét lạnh trong tim như được xua đuổi, ẩn ẩn có chút lo lắng.
Sau khi gian nan rửa sạch thân thể, đầu cũng bởi vì nhiệt khí nóng bức mà choáng váng từng trận. Vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, hai chân sớm không chịu nổi gánh nặng nhuyễn xuống, mà Thừa Duyệt sớm đã canh giữ ngoài cửa liền vững vàng đỡ hắn, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng, đỡ hắn lên giường.
“Cảm ơn ……” Giường lớn mềm mại mà thoải mái khiến nam nhân có điểm buồn ngủ, thần thái cũng thả lỏng không ít. Nhất thời cũng không câu nệ……
“Ta trước giúp ngươi lau khô tóc.” Thừa Duyệt nhẹ nhàng nói, sau đó lấy khăn mặt cùng máy sấy tóc, cẩn thận điều chỉnh tư thế nằm ngủ của nam nhân rồi mới cẩn thận sấy tóc cho hắn.
Có lẽ vì thật sự quá mức mệt mỏi, lại được hầu hạ thoải mái, thân thể mới đầu còn cứng ngắc của nam nhân dần dần trầm tĩnh lại. Tuy rằng hạ thân vẫn như cũ đau đớn khó nhịn nhưng hiện tại, toàn bộ lực chú ý của hắn đều tập trung vào ngón tay mềm mại đang nhẹ nhàng chải vuốt từng sợi tóc trên đầu hắn ……
Ôn nhu tới mức hắn muốn nhũn cả ra ……
Giống như có thể đem nội tâm nôn nóng của hắn nhất nhất trấn an, khiến hắn muốn cứ như vậy ngủ, cái gì cũng không cần suy nghĩ, không cần phải lo lắng……
“Đại thúc……” Không biết khi nào thì máy sấy tóc đã ngừng lại, nam nhân mơ hồ cảm giác có một thân thể ấm áp kề bên hắn. Sau đó, giọng nói từ tính của Thừa Duyệt cùng với hơi thở đặc hữu nhẹ nhàng khoan khoái của y, giống như lông vũ mềm mại nhẹ nhàng phất qua tai hắn:“Để ta xem miệng vết thương của ngươi ……”
“…… A? Không…… Không cần……” Gần như từ trong hôn mê nháy mắt tỉnh lại, nam nhân bối rối lắc đầu, thân thể cũng theo bản năng muốn ngồi dậy. Thừa Duyệt nhẹ nhàng chặn hắn động tới phần eo, cũng không dùng lực làm đau hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.