Sài Lang Hổ Bái - Quyển 1

Chương 5: Bạch Mang




Bất giác, hắn đi tới trước cửa phòng Chấn Niệm lúc nào không biết. Mở cửa phòng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên thân thể thon dài mà cân đối của đứa con, ánh sáng quang mang khiến mọi thứ mông lung như cảnh trong mộng.
Trình Chấn Niệm vẫn đang say ngủ, không hề hay biết có người vào phòng mình. Một vài sợi tóc nâu tán loạn trước trán, che khuất một bên mặt, càng khiến khuôn mặt y tuấn mỹ khó tả. Vẻ mặt yên bình khi ngủ giống như một thiên sứ. Hàng mi dày khẽ rung lên mị hoặc, không còn ánh nhìn sắc lạnh như mang theo hơi thở của ác ma lúc bình thường.Giống như một đứa trẻ mười lăm tuổi đáng yêu nhu thuận.Trình Chấn Toàn nở nụ cười dịu dàng, cẩn thận ngồi xuống giường, nhẹ nhàng xoa đầu hài tử, ngực dào dạt cảm xúc ấm áp.
Trình Chấn Niệm vì nóng mà đá văng chăn sang một bên, hắn liền gấp lại, để sang một bên cho y.
”Cạch”
Chiếc quạt đang quay bỗng kêu một tiếng rồi ngừng lại. Trình Chấn Toàn dùng nó cũng được năm năm rồi, đột nhiên bị hỏng cũng không có gì là lạ. Xem ra ngày mai lại phải đem đi sửa ……..”…..”Trình Chấn Niệm cảm thấy nóng bức,  không thoải mái nhíu mày lại. Xoay người một cái, cánh tay khoát lên trên đùi Trình Chấn Toàn, chạm vào làn da trần có chút lành lạnh của hắn mới thỏa mãn tiếp tục ngủ.
Do thời tiết gần đây rất nóng nên Trình Chấn Toàn chỉ mặc áo cộc với quần đùi ngắn.
Nhìn con ngủ không được thoải mái, nam nhân lại thấy đau lòng. Nhè nhẹ đặt cánh tay trên đùi lên giường, đi lấy một chiếc quạt giấy, ngồi quạt cho y ngủ.
Cảm giác được làn gió mát mẻ thổi tới, Chấn Niệm dễ chịu hơn, lông mày liền giãn ra. Theo bản năng lại tìm kiếm làn da mát lạnh của Trình Chấn Toàn, ôm chặt lấy sờ sờ, khuôn mặt toát ra tiếu ý, phát ra âm thanh thỏa mãn nho nhỏ rồi mới chịu nằm yên ngủ.
Trình Chấn Toàn trời sinh nhiệt độ cơ thể đã thấp hơn so với người bình thường, lại thường xuyên luyện tập thể thao nên thân thể càng thêm nhanh nhận thuận hoạt, sờ lên có cảm giảm nhẵn nhụi lại mát mẻ thoải mái vô cùng, khiến cho Trình Chấn Niệm mặc dù đang ngủ vẫn tham luyến không rời.
“……”
Đối với đứa con lấy đùi mình xem như gối ôm mà ôm chặt, bộ dạng làm nũng, Trình Chấn Toàn chỉ còn biết cười khổ, vẫn như cũ yên lặng quạt cho y ngủ. Ánh trăng chiếu lên dáng vẻ ôn nhu dịu dàng của hắn lại mang chút gợi cảm hoặc nhân.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Trình Chấn Toàn đang bán nằm ngủ ở trên giường, trên khuôn mặt vẫn toát ra vẻ mệt mỏi của cả đêm không ngủ. Một cánh tay vẫn cầm chiếc quạt giấy khoác ở trên người Chấn Niệm.
Ở trên lưng hắn, một cánh tay trắng nõn thon dài lười biếng gác lên. Cánh tay còn lại như tham luyến da thịt mát mẻ của hắn, trực tiếp vói vào trong áo trước ngực. Cả thân thể cũng gắt gao ôm lấy hắn.
“Uhm …….” Một tiếng rên rỉ truyền đến, hàng lông mi dày khẽ rung lên. Thiếu niên chậm rãi tỉnh lại, mở mắt ………… liền sửng sốt vì tình cảnh trước mắt ……….
Chuyện gì thế này? Sao hắn lại ngủ ở trên giường của ta???
Mặt có chút nhăn lại, Chấn Niệm dần hồi tưởng lại, mơ hồ nhớ tới đêm qua vị phụ thân này đã vì hắn mà ngồi quạt cả đêm…….
“……”
Trình Chấn Toàn cũng bị đánh thức. Lông mày nhíu lại, từ trong mê mang mở mắt nhìn Chấn Niệm, có chút mông lung, không hiểu sao mình lại thức dậy bên cạnh y.
Mà vì bị tụt huyết áp lúc sáng sớm, nhất thời đầu óc hỗn loạn, không thể đứng dậy nổi.
“Chào buổi sáng!”
Bộ dáng mơ hồ của nam nhân tựa hồ khiến Trình Chấn Niệm có điểm ý tứ, đôi môi xinh đẹp nhếch lên thành nụ cười mỉm có chút mị nhân.
“…… sớm…..”
Trình Chấn Toàn cười đáp lại. Chống tay ngồi dậy, đầu óc vẫn còn hơi đau nhức …….
“Ngươi hôm nay không phải đi làm sao?”
“Đi làm?”
Nam nhân vừa mới tỉnh dậy, âm hưởng khàn khàn lại có chút ôn nhu mềm mại.
5s yên lặng….
Trình Chấn Toàn chộp lấy đồng hồ thì mới biết mình đã bị muộn. Lật đật chạy đi thay quần áo, xin lỗi Chấn Niệm rồi đưa tiền cho y ra ngoài ăn sáng rồi mới cuống quýt chạy ra bến xe buýt. Hắn cũng không có thời gian để ăn sáng, bất quá, hắn cảm thấy như vậy cũng tốt, có thể để dành thêm tiền mua thức ăn tốt cho con hắn ăn.
Trình Chấn Toàn đến trường quay muộn, người phụ trách liền mắng hắn là kẻ vô trách nhiệm, không có ý thức giờ giấc ….. chỉ là một cái tiểu nhân vật lại khiến cả đoàn phải chờ  ……..  cho tới khi Trình Chấn Toàn hướng mọi người xin lỗi mới miễn cưỡng buông tha cho hắn.
Kỳ thật người phụ trách cũng chỉ tìm cơ hội để mắng chửi người khác vì thực tế thì cảnh quay của Trình Chấn Toàn đến tận trưa mới bắt đầu. Sở dĩ bắt hắn đến sớm như vậy là để có thêm kẻ phụ việc lặt vặt cho nhân viên trong đoàn.
Trình Chấn toàn đã làm việc ở đây một thời gian, tất nhiên cũng hiểu được nhưng hắn cũng không muốn so đo.
Nhanh chóng ngồi xuống tự hóa trang cho vai diễn của mình, lại còn phải làm việc giúp một vài diễn viên khác, hắn cũng không có thời gian để ăn cơm trưa. Hầu như toàn bộ các cảnh quay đều là do hắn tự mình chuẩn bị trang phục cùng phụ kiện cho vai diễn, cũng không thấy nhân viên phụ trách trang phục giúp hắn bao giờ.
“ Trình Chấn Toàn, Kim thiếu gia cho gọi ngươi.”
Cửa đột nhiên mở ra, một nhân viên xông vào thông báo rồi nhanh chóng chạy đi.
Kim thiếu gia là cách mọi người trong đoàn phim gọi Kim Phỉ Lăng. Dù sao người ta cũng là đại thiếu gia, gọi vậy cũng không sai, chỉ không biết tại sao y lại muốn làm ngôi sao thần tượng ………
Trình Chấn Toàn bất đắc dĩ đi tới trước cửa phòng nghỉ cá nhân của Kim Phỉ Lăng. Vệ sĩ đứng canh bên ngoài nhìn hắn lại lạnh lùng mỉm cười, tựa hồ muốn nói gì đó ……..
Trình Chấn Toàn nhíu mày, cẩn thận gõ cửa phòng.
“Vào đi!”
Rõ ràng là giọng nói mượt mà dễ nghe, vì sao hắn lại có cảm giác ớn lạnh đến rùng mình thế này.
Mở cửa đi vào, hắn phát hiện trong phòng chỉ có Kim Phỉ Lăng đang nằm nghiêng trên ghế sô pha, khuôn mặt nghiêm túc không tỏ chút hờn giận, một bàn tay còn đang quay bút.
Thấy Trình Chấn Toàn bước vào, ánh mắt Kim Phỉ Lăng lập tức tập trung vào hắn.
Thân thể không tự giác lại run lên.
Kim Phỉ Lăng từ từ đứng dậy, đi tới xốc cổ áo hắn ……..
“Ngươi mau giải thích cho ta!”
Ngữ khí hung ác cùng động tác thô bạo khiến cho Trình Chấn Toàn ngây ngốc mất nửa ngày cũng không biết phản ứng như thế nào.
Giải thích cái gì? Hắn lại làm gì đắc tội với vị thiếu gia này sao?
“Ngươi bị câm à?”
” ……Xin hỏi, ta có làm gì đắc tội đến ngươi không?”
Nam nhân hoang mang nhíu mày hỏi.
“Ngươi khiến tay ta băng bó thế này, chẳng lẽ không có một lời giải thích?”
Kim Phỉ Lăng đem cánh tay được quấn băng chằng chịt tới trước mặt Trình Chấn Toàn huơ lên, tức giận đến dựng đứng cả lông mày.
Tất cả đều do lão nam nhân này, không biết ăn cái giống gì lại cứng như vậy?!!!! Một quyền đánh hắn cư nhiên đả thương y, hại y đau đến mức cả đêm không ngủ được. Một đại thiếu gia như Kim Phỉ Lăng chưa từng phải chịu tội như vậy a.
Mà kẻ dám lộng thương y còn làm bộ không biết gì, bảo sao y không tức giận cho được!
“……”
Trình Chấn Toàn thật không sao nghĩ được thiếu niên đả thương mình bây giờ lại tố giác hắn đả thương y?
“Ta nói lại lần nữa, ngươi-mau-giải-thích-cho-ta!”
Có người thực sự bị khuôn mặt ngây ngốc của kẻ kia chọc cho nổi điên.
“……Thực……xin lỗi, là ta không cẩn thận đã đả thương ngươi..”
Nam nhân bất đắc dĩ phải xin lỗi đành cười khổ, hắn cũng không muốn cùng hài tử bốc đồng so đo, huống chi còn ảnh hưởng tới công việc hiện tại của hắn.
“……..”
Ngữ khí ôn hòa của nam nhân không khiến Kim Phỉ Lăng hết giận, ngược lại còn như lửa đổ thêm dầu, nháy mắt thổi bùng lên. Bời vì y cảm thấy được nam nhân đang dùng giọng điệu hống* tiểu hài tử.
*hống = dỗ dành
Buồn cười!
Lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa, người bên ngoài nói:”Đã tới giờ diễn, cảm phiền hai người chuẩn bị một chút.”Tuy rằng Kim Phỉ Lăng luôn làm việc tùy hứng nhưng dù sao y cũng là một diễn viên chuyên nghiệp, tự có ý thức nghề nghiệp, liền buông  Trình Chấn Toàn. Ánh mắt lại cho biết y sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.Trình Chấn Toàn biết bản thân sẽ phải chịu không ít tội, mặc dù hắn biết mình cũng không làm gì có lỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.