Sám Hối Muộn Màng (Bồ Đề Tuyết, Truy Thê)

Chương 12:




Nàng hạ lệnh phong tỏa tin tức, nhưng tin tức đã sớm truyền khắp kinh thành, nào còn có tiểu thư nào nguyện ý vào Đông cung tuyển phi!
Chuyện này truyền đến tai Hoàng thượng, đối với đích tử của mình cũng không khách khí.
Tề Duật bị đánh, gần hai tháng không thể xuống giường, đây cũng là nguyên nhân hắn không thể kịp thời tìm ta.
Hắn để ám vệ ở bên cạnh ta.
Biết được ta bán cửa hàng, đem tiền trả lại cho hắn, hắn hoảng đến nằm không yên, vết thương trên người chưa khỏi, đã đuổi tới cửa thành.
Ám vệ nói những lời này, lúc thì lỗ tai đỏ, lúc thì rưng rưng nước mắt.
Hắn chính trực bổ sung: "Chúng ta làm ám vệ bình thường bán nghệ không bán mình, ta có thể làm hy sinh lớn như vậy, tất cả đều là vì Thái tử cho quá nhiều!"
Ta thiếu chút nữa bị Hoàng thượng hạ lệnh truy sát!
Thanh Toả nghe xong, cười đến ngã tới ngã lui.
Tiểu tử trong bụng ta càng lúc càng lớn, cũng theo đó mà di chuyển.
23
Sau khi thai ổn định, hoàng hậu liên tục đến Đông cung, nàng đến một lần, sẽ mang đến một đống quà ban thưởng.
Phật tử là một kẻ không có phúc khí, một cô nương ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy, hắn không biết quý trọng, bổn cung đã sớm nói hắn sẽ hối hận.
Hoàng hậu nói xong ho khan.
Ta chủ động muốn giúp nàng sắc thuốc, bị hoàng hậu kéo tay: "Không cần phiền toái, Duật nhi dặn dò ta theo dõi con, để con không lén lấy m..áu làm thuốc. Nha đầu ngốc, m..áu của ngươi cũng là m..áu, con người sao phải phân biệt cao thấp quý tiện! Con không quý trọng bản thân mình, tiểu tử Duật nhi kia so với bất cứ ai cũng đều đau lòng hơn.”
Thời gian dài, ta nhịn không được hỏi hoàng hậu: "Nương nương không quan tâm, xuất thân của con không cao, chỉ là nữ nhi của Thái y, còn cùng Phật tử..."
Hoàng hậu thở dài một hơi: "à, chúng ta không chú ý những thứ này, ta và phụ hoàng hắn đều xuyên không tới. Ở chỗ chúng ta, nam nữ bình đẳng tự do yêu đương, đừng nói nhị hôn, tam hôn...... Đều rất bình thường. Lúc còn trẻ, ai mà không gặp qua mấy tên cặn bã chứ?"
Tuy rằng không rõ xuyên không là có ý gì, nhưng cuối cùng ta cũng hiểu được Tề Duật thân là Thái tử đến từ đâu, mặc dù hắn là Thái tử.
Nhưng mà hoàng hậu và hoàng thượng rất ân ái, hoàng thượng chăm lo việc nước, phế bỏ chế độ hậu cung, chỉ có hoàng hậu nương nương là chính thê.
Sau khi sinh hạ hài tử, thân thể khôi phục, ta và Tề Duật bổ sung lễ đại hôn.
Nghe tin ta sinh hài tử, trong một năm biến mất này, Ôn Cảnh Tu mất hết tâm hồn, nổi điên tìm ta, lật tung cả kinh thành. Phố lớn ngõ nhỏ dán đầy chân dung của ta, áo cà sa tinh khiết trên người hắn bẩn, cũng không thèm thay, thấy người liền giữ chặt hỏi, có gặp qua thê tử của hắn hay không.
Chuyện này, Tề Duật nhìn thấy nhưng không có ngăn cản.
"Để cho hắn điên đi, mất đi mới biết quý trọng, ai nuông chiều hắn chứ?"
Ôn Cảnh Tu nghiêng ngã trên đường. Công chúa Đại Mạc nhìn không nổi, ngăn hắn lại: "Ôn Cảnh Tu, những Phật pháp ngươi tu tập kia đâu rồi? Ngươi đã quên nguyện vọng cả đời của mình? Đi Tây Vực phát huy Phật pháp, sao có thể vì một nữ tử......”
Ôn Cảnh Tu lại ôm n.g.ự.c mình, dường như cực kỳ đau đớn, chậm rãi đè người xuống: "Ngươi không hiểu, nguyện vọng cả đời của ta là độ nàng, ta đã phạm sai lầm lớn.”
Hắn dùng sức đẩy tay A Na Nhu ra: "Ngươi không nên ép nàng đi! Thẩm Sơ Nghi mới là thê tử ta cưới, ta sẽ không buông tay.”
Tề Duật nghe vậy, lười nhác thưởng thức chén trà, tiện tay ném xuống, thiếu chút nữa đập trúng Ôn Cảnh Tu.
"Có người thê tử hài tử nóng bỏng trên giường, có người điên cuồng tìm thê tử ngoài đường. Chậc chậc, thảm quá..."
"Ta trở về, giúp Sơ Nghi chăm sóc hài tử, để ta xem, ai dám đào chân tường ta! bổn thái tử mị lực lớn như vậy, quan trọng là không lãnh đạm vì thận hư, so với tên đầu trọc không mạnh gấp trăm lần sao?"
……
Ngày ta thành hôn, khắp kinh thành bày đầy hoa tươi, lụa đỏ như ráng chiều.
Tề Duật còn chu đáo điều động Vũ Lâm quân.
Không phải đề phòng không ám sát, mà là...
Kiệu hoa đi được nửa đường, còn chưa tới Đông cung, bóng người mặc áo cà sa chắn ở giữa đường.
“Nghe nói Thái tử cưới thê tử bị thất lạc của hạ thần. Cho dù là quân vương thiên hạ, cũng không thể đoạt thê tử của người khác! Xin thái tử trả Thẩm Sơ Nghi lại cho thần!” Cuối giọng hắn giận đến run rẩy.
Tề Duật ngồi trên ngựa, thưởng thức roi ngựa trong tay: "Bổn điện hạ dựa vào bản lĩnh để cưới phu nhân, dựa vào cái gì ngươi nói hai câu, liền biến thành của ngươi?"
Hắn đè thấp giọng, cười nhếch miệng nói: "Quốc sư đại nhân hôm nay không nên cầu phúc cho bổn điện hạ sao? Chúc bổn điện hạ cùng thái tử phi, trường trường cửu cửu (thật dài thật lâu), nhiều con nhiều phúc.”
Ôn Cảnh Tu phất tay áo xoay người, hắn một tay cầm Phật châu, một tay ngăn tách Vũ Lâm quân ngăn cản mình, đi tới trước kiệu hoa.
"Thẩm, Sơ, Nghi, nàng muốn ta như bù đắp cho nàng như thế nào đều được, cho dù là muốn ta hoàn tục... Đừng rời khỏi ta, đừng gả cho người khác!" Hơi thở của hắn hoàn toàn rối loạn, thanh âm run rẩy.
Bàn tay của Ôn Cảnh Tu bê bết m..áu, đang định nhấc kiệu hoa lên.
Ta nhanh hơn hắn, vén rèm kiệu lên, ánh mắt lạnh nhạt, cũng giống như là ngộ Phật pháp, không buồn vui nhìn hắn nữa.
Nhìn đáy mắt màu đỏ ướt sũng của hắn, nhìn dáng vẻ hắn cầm phật châu trong tay, lại chật vật rơi vào hồng trần.
Nhìn thấy ta, hắn hiện lên kích động, vui sướng, đưa bàn tay về phía ta: "Chúng ta về nhà, ta sẽ tận lực... không để cho nàng cả đời một mình phòng không.”
Cách đó không xa, Tề Duật có vẻ bình thản nhưng nhanh chóng lạnh đến tối sầm, roi ngựa trong tay thiếu điều sắp bị hắn bẻ gãy.
Ta đẩy tay Ôn Cảnh Tu ra, ôm chỗ hơi ẩm ướt trước hỉ phục.
Hai má ửng đỏ, cầu cứu nhìn về phía người trên lưng ngựa: "Hôn lễ của Tề Duật có thể tạm dừng trong chốc lát hay không, ta muốn..."
Tề Duật tức giận nhếch môi dưới: "Nhịn không được sao?”
Dưới ánh mắt kinh ngạc, đỏ bừng của Ôn Cảnh Tu, búp bê sữa trong tã lót ôm đến trước mặt ta.
Tiểu tổ tông cũng khóc một hồi lâu rồi.
Tề Duật chặn ta lại, đắc ý hỏi Ôn Cảnh Tu: "Ngươi nói nàng rốt cuộc là thê tử của ai? Làm phiền Quốc sư đi nơi khác khóc, ngày đại hỉ, bổn điện hạ ngại xui xẻo!"
Sau khi đại hôn của chúng ta kết thúc.
Công chúa Đại Mạc không giống với lúc đến kinh thành gióng trống khua chiêng, lúc nàng rời đi không ai biết.
Nghe nói, Ôn Cảnh Tu từ chức Quốc sư, đi Giang Nam, đến nơi đông ấm hạ mát trước đây ta từng nghĩ đến, lại trở thành tăng nhân khổ hạnh, vì sai lầm mình từng phạm phải chuộc tội.
Còn sai lầm đó là gì, không ai biết được.
Ta lấy lại tinh thần, nghe thấy Tề Duật ôm đứa nhỏ, gà bay chó sủa la to: "Tiểu tổ tông, ngươi lại tè ướt bộ quần áo thứ ba của phụ thân ngươi rồi!"
Thanh Toả che miệng cười trộm.
Ta nhếch khóe môi theo, mọi thứ đều ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.