“Thầy… Mạn Nghiên khó chịu quá.”
Tôn Bách Thần cười gian tà, nhẹ nhàng tách đôi chân còn đang co quắp của cô, dùng ngón tay trỏ tiến vào nơi tư mật, đùa giỡn. Mạn Nghiên quằn người lên uốn éo vì ngứa ngáy, bộ dạng rên rỉ không thôi.
Tôn Bách Thần thích nhất cái vẻ thành thật trên giường của Mạn Nghiên. Dù hai người đã quan hệ không biết bao nhiêu lần, hắn vẫn không chán ghét cô. Đối với hắn, chỗ thân dưới của Mạn Nghiên rất đẹp, rất chặt, khiến hắn mê mẫn đắm chìm.1
Nhưng hôm nay Tôn Bách Thần lại muốn cô chủ động.
“Muốn sao? Muốn thì tự mình tìm đến.”
Mạn Nghiên hiểu điều hắn đang ám chỉ, nhưng cô luôn nằm dưới, tận hưởng cảm giác hoan ái mà hắn mang lại, đến mức quen rồi. Hắn đột nhiên muốn cô chủ động, cô không kịp thích ứng.
“Không, thầy cứ như mọi khi đi.”
Tôn Bách Thần thế mà lại nghe theo lời cô, chủ động đem vật nam tính đã thẳng tắp tiến sâu vào trong cái động nhỏ, nhịp nhàng tiến vào, rút ra.1
“Ưm... ư... ưm…”
“Thầy nhanh hơn nữa…”
Tôn Bách Thần khoái chí, tốc độ thân dưới theo đó thêm mãnh liệt, hối hấp. Cả hai người đều thở hổn hển, từng tế bào trong cơ thể tê dại, sung sướng đến tận mây xanh.
“Mạn Nghiên, gọi tôi.”
“Thầy... ưm... ư... “
“Gọi tên tôi.”
“Bách... Thần... “ Cô run rẩy kêu tên hắn.
Hắn cực kỳ hài lòng, nhưng tốc độ bên dưới lại giảm lại, rồi dừng hẳn. Hắn vẫn chưa phóng ra, còn để vật căng cứng kia trong người Mạn Nghiên, thật làm cô phát điên lên vì khó chịu.
“Thầy, mau động…”
“Tôi bảo rồi, em thích thì tự mình làm.”
Hắn xoay người cô lại, để mình nằm xuống dưới giường. Mạn Nghiên ở phía trên, trở nên bị động, lúng ta lúng túng.
“Mau nhún đi.” Hắn ra lệnh.1
“Không... ưm...”
Cô khó chịu, hắn mặc kệ. Dù thân dưới của hắn cũng đang điên cuồng gào thét, nhưng hắn cố nhịn, phân tán suy nghĩ lên bờ ngực đầy đà kia, bóp mạnh.
Mạn Nghiên bí bách, lấy hết can đảm vểnh cặp mông tròn lên, nhấp nhô từng đợt lên xuống. Tôn Bách Thần nằm dưới, thoải mái hưởng thụ cảm giác mới mẻ.
Được một lúc, Tôn Bách Thần đổi tư thế. Hắn vươn người ngồi dậy, bế Mạn Nghiên ngôi lên bệ cao ở đầu giường. Hắn quỳ trên giường, một tay đỡ lấy đầu Mạn Nghiên, một tay siết eo cô, thân dưới dồi dào tinh lực tiến sâu vào trong cái động nhỏ.
Cô bị hắn ép sát tường, chân mở to hết cỡ hình chữ M, đau đớn. Tuy tư thế này rất kích thích, nhưng Mạn Nghiên kịch liệt phản kháng, bởi cô sợ còn duy trì như thế này thì mai sẽ phải liệt giường mất.
“Thầy, mau thả em xuống.”
“Em gọi tôi là gì?”
“Bách Thần, mau thả em xuống... xin thầy... hức…”
“Thầy? Trên giường không có thầy trò, nhớ kỹ.”
Hắn nổi điên lên như con thú dữ, thô bạo đập mạnh thân dưới để trừng phạt cô gái nhỏ. Mạn Nghiên đau đến phát khóc, móng tay bấm chặt vào vai hắn.
“Xin anh, Bách Thần…”
Cô vừa dứt lời, hắn liền đặt cô xuống dưới giường. Tôn Bách Thần trút hết dòng dịch ấm vào trong người Mạn Nghiên rồi từ từ rút ra khỏi người cô.
Tôn Bách Thần phải nói sức lực còn nguyên thập phần, nhưng Mạn Nghiên đã mệt đến mức nằm dính sát xuống mặt giường. Hắn kéo chăn đắp hờ lên cho cô, một mình vào phòng tắm lấy ra một chậu nước ấm.
Vốn bình thường Mạn Nghiên sẽ tự xử lý cơ thể sau khi quan hệ, nhưng hôm nay Tôn Bách Thần làm giúp cô. Hắn dịu dàng lau đi khuôn mặt lem luốc và lau cả phần thân dưới đang dính đầy “thành phẩm” của hắn.1
Xong xuôi, Tôn Bách Thần mới bỏ đi tắm.
Mạn Nghiên vẫn chưa ngủ, cô nằm trên giường suy nghĩ miên man. Hôm nay hắn cuồng bạo, nhưng cũng dịu dàng đến lạ. Quan trọng là Tôn Bách Thần đã dừng lại, đồng nghĩa với việc giao kèo giữa cô và hắn chưa kết thúc.
“Cạch.”
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Tôn Bách Thần tiến dần về phía giường lớn, trên người hắn chỉ quấn một tấm khăn ngang hông.
“Chưa ngủ sao?”
“Chưa. Vẫn còn chưa xong mà.” Cô nhẹ giọng.
“Hôm nay như thế đủ rồi. Nhìn em giống còn sức lực để tiếp tục ư?”
Tôn Bách Thần ngồi xuống giường, hắn kéo nhẹ ngăn kéo tủ nhỏ, lấy ra một lọ thuốc mỡ.
“Tách chân ra.”
“Không cần, để em tự làm.”
Hắn không quan tâm. Mạn Nghiên ngại nhưng hắn thì không. Tôn Bách Thần lấy thuốc ra tay, chăm chú bôi lên phần da mềm bên dưới, xoa nhẹ. Cô mở hé chân, để hắn dễ dàng hành động.
“Ngủ thôi.”
Tôn Bách Thần tắt đèn, rồi nằm xuống ôm lấy Mạn Nghiên. Cô mấp máy môi, hỏi hắn tại sao lại làm như vậy? Tôn Bách Thần âm trầm nói mấy câu:
“Đồng Mạn Nghiên, tôi mong em không nhầm lẫn quan hệ giữa hai ta. Tôn Bách Thần có thể cho em mọi thứ, tiền bạc, danh lợi, nhưng có một thứ em tuyệt đối đừng nghĩ đến. Đó là tình-yêu-của-tôi.”1
“Chúng ta chỉ nên dừng lại ở mức độ làm bạn giường thôi, tôi có làm gì cũng chỉ vì lợi ích đôi bên. Em tuyệt đối đừng nghĩ nhiều.” Giọng hắn nhàn nhạt.1
Lần đầu tiên hắn lên tiếng rạch ròi ranh giới với cô. Dù Tôn Bách Thần thật sự có tàn nhẫn, nhưng có những lúc hắn ôn nhu, quan tâm Mạn Nghiên đến phát lạ. Cuối cùng hắn vẫn sợ cô hiểu lầm, nên mới quyết định nói rõ ra những lời này.
Mạn Nghiên khẽ đáp:
“Em hiểu rồi.”
Ba tiếng nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng cô mất rất lâu mới thốt lên được. Mạn Nghiên kéo chăn đắp lên người, rồi quay người sang một bên, khẽ khàng nói:
“Chúng ta mau ngủ thôi.”
Tôn Bách Thần ừ nhẹ một tiếng. Hắn vùi mặt vào tấm lưng mát rượi của Mạn Nghiên, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
Cô vẫn thức, chỉ là giả bộ nằm yên. Mạn Nghiên không hiểu sao lại khóc, nhưng cô không muốn hắn biết, chỉ đành gồng người lên ngăn không cho mình run rẩy hay phát ra bất kỳ tiếng nấc nào.1
Cô rất mâu thuẫn, cũng rất chán ghét bản thân mình. Rõ ràng mới sáng nay cô còn vui vẻ vì sắp thoát được hắn, bây giờ lại vì những lời nói kia mà đau lòng. Hình như Mạn Nghiên lỡ yêu hắn rồi... Đối diện với thứ tình yêu xuất phát từ lợi ích này, cô phải làm sao đây?1