Hơn một tuần nay Mạn Nghiên cật lực ôn thi, sáng lên giảng đường, chiều đi làm thêm, tối lại ngồi vùi đầu vào sách vở đến thâu đêm.
Tôn Bách Thần không liên lạc với cô, cô cũng mặc kệ.
Hôm nay là ngày thi kết thúc môn đầu tiên của học kỳ này - môn Logic Học. Buổi thi bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, kết thúc vào bốn giờ.
Đề thi lần này là dạng đề mở. Lão Bách còn nhàn rỗi đến nổi tạo ra mười mã đề cho bọn họ thử sức. Quy tắc chia đề không theo thứ tự, ông ta muốn ai làm đề nào, liền phát cho họ đề đó.
Mạn Nghiên nhận được đề, cô nhìn xung quanh, không thấy ai trùng mã đề với mình. Cô thở dài, tập trung đọc kỹ câu hỏi.
“Cái quái gì thế?”
Đề của cô toàn những câu hỏi tư duy đòi hỏi vốn hiểu biết tầm cao, không hề có lấy một câu định nghĩa nào để cứu vớt điểm.
“Mẹ kiếp, lão Bách đáng ghét.”
Phàm là những thứ cho mở ra xem sẽ không thu được kết quả gì. Đừng nói là đề mở, cho dù đề đóng đi chăng nữa, Mạn Nghiên vẫn thuộc làu kiến thức trong tài liệu. Ấy vậy mà cô vẫn phải chịu ngồi cắn bút.
Mười phút trôi qua…
Mạn Nghiên sốt hết ruột gan, đành làm liều gọi cho Tôn Bách Thần.
Hắn thật sự nghe máy của cô!
“Có chuyện gì?”
“Thầy, giúp em với. Hôm nay thi kết thúc môn Logic Học.” Cô nói khẽ, vào thẳng vấn đề chính.
Tuy lão Bách không cho sử dụng điện thoại, nhưng là đề mở, ông ta không canh chừng quá nghiêm ngặt. Hơn nữa với những dạng câu hỏi như thế này, dù có tìm kiếm trên mạng cũng chưa chắc tra ra kết quả.
“Chụp đề mang ra ngoài.”
“Không. Em đọc đề cho thầy qua điện thoại, sau đó thầy đọc phần làm bài giúp em, có được không?” Cô gấp gáp.
“Không thích? Vậy thì thôi.”
Mạn Nghiên hết cách, phải vội đồng ý. Hắn hẹn cô ở nhà vệ sinh nữ, Mạn Nghiên suy nghĩ một hồi, tìm cách.
“Yến Kỳ, cho tớ mượn điện thoại của cậu nhé.”
“Ừ, cho cậu mượn.” Cô ấy lấy điện thoại đưa cho Mạn Nghiên.
Mạn Nghiên lấy điện thoại của mình, lén chụp lại đề. Cô giả vờ ôm bụng, đi đến chỗ lão Bách, than thở:
“Thầy ơi, bụng của em đau quá. Thầy cho em xin ra ngoài…”
Ông ta chỉnh cặp kính trên mặt, nheo mắt nhìn Mạn Nghiên. Cô tỏ ra đau đến sắp không chịu được, lão đành phải để cô đi.
“Được, nhưng thời gian làm bài không được cho thêm đâu. Đi bao nhiêu lâu tùy em tính toán.”
“Nhưng phải để điện thoại ở lại.” Lão ta nói thêm.
Mạn Nghiên đoán trúng phóc, móc chiếc điện thoại của Nhã Yến Kỳ đưa cho ông ta.
“Đây ạ.”
Cô nhanh chóng rời khỏi phòng, đi về hướng nhà vệ sinh nữ.
“Thầy...” Mạn Nghiên nhìn xung quanh hành lang không có ai, liền đóng cửa ngoài nhà vệ sinh lại.
“Đề đây ạ.” Cô lấy điện thoại ra, đưa cho hắn.
Tôn Bách Thần hững hờ nhìn cô, hai tay khoanh ngang trước ngực.
“Gấp gáp vậy sao?”
Mạn Nghiên gật đầu. Cô nhìn lên đồng hồ trên tay hắn, đã thêm năm phút trôi qua.
“Vậy có qua có lại đi.”
Hắn chưa vội xem đề, mà dùng tay lướt dọc trên bộ đồ của Mạn Nghiên trước. Tôn Bách Thần không cần tốn tí sức lực nào, nhẹ nhàng nhấc bổng cô đặt lên bệ rửa mặt.
“Thầy... thầy muốn làm gì?”
“Tôi vừa mới nói? Em nghe không rõ?”
Hắn dứt lời, cánh tay thô bạo kéo váy của Mạn Nghiên, ném xuống sàn. Cô kinh hãi khép chặt hai chân lại, bàn tay đưa xuống che chắn thân dưới.
“Không phải lúc này.” Cô mếu máo.
“Vậy tôi đi nhé?”
“Đừng.” Cô cắn nhẹ môi dưới, mắt nhắm nghiền.
“Tùy thầy.”
Lời vừa nói ra, Tôn Bách Thần đã nhanh tay lột sạch những món đồ còn lại trên người Mạn Nghiên. Còn hắn, quần áo ngay ngắn, chỉ hở chỗ cần hở.
Vật dưới thân Tôn Bách Thần đã sớm sưng lên, thẳng tắp chỉ chầu trực tiến vào bên trong người của Mạn Nghiên. Hắn không chần chừ giây phút nào, trực tiếp vào hẳn khúc cao trào.1
“A... ưm... ư…”1
Mạn Nghiên ngậm chặt miệng, ngăn không cho mình phát ra tiếng động. Dù nhà vệ sinh rất rộng, họ lại ngồi sát ở phía trong, nhưng cô vẫn sợ ai đó ở bên ngoài nghe thấy những âm thanh kỳ quái này, tò mò vào xem.
Tôn Bách Thần một tay giữ chặt eo Mạn Nghiên, để cô ngồi vững, tay còn lại hắn cầm điện thoại đọc đề qua một lượt, rồi mở file ghi âm bắt đầu thu nội dung câu trả lời.
Hắn bên trên điềm tĩnh, giọng đều đều đọc đáp án, bên dưới mãnh liệt, hung hăng tiến vào sâu cơ thể cô. Tiếng của Tôn Bách Thần hòa quyện với tiếng rên rỉ ám muội của Mạn Nghiên, tất cả được thu lại trong chế độ ghi âm của điện thoại.
Tôn Bách Thần không giống đang hưởng thụ, mà là đang trừng phạt. Chính xác thì hắn đem sự bực tức cả tuần nay, một lúc trút hết lên người Mạn Nghiên.
“Thầy, đau quá... xin thầy... huhu...”
Cô có cầu xin cũng vô dụng, bởi hắn không có ý định dừng lại. File đáp án đã thu âm xong, người khác mất cả hai tiếng để vắt óc suy nghĩ, hắn chỉ tốn có mười lăm phút.1
“Gọi tên tôi. Đồng Mạn Nghiên, tôi cảnh cáo em từ nay về sau, ngoài lúc trên giảng đường thì những chỗ khác đều phải gọi tên tôi. Đặc biệt là ở trên giường.”1
Cô khóc nức nở, miệng cắn chặt ngón tay để ngăn những âm thanh thảm thiết tuột ra bên ngoài.
Tôn Bách Thần hít sâu một hơi, đem dòng dịch ấm hòa vào nơi ẩm ướt kia, rồi rút ra ngoài.
Mạn Nghiên thở hồng hộc, tay run rẩy với chiếc điện thoại đặt bên cạnh, định rời khỏi.
“Em nghĩ bao nhiêu đó đã đủ rồi ư?” Hắn trừng mắt.