Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 172: Đám cưới thế kỷ




Trước ngày diễn ra lễ cưới, Linh Châu để Mạn Nghiên ngủ chung với mình, phòng hờ đứa con trai của bà không biết điều mà làm chuyện bậy bạ khiến cô chịu mệt.
Tôn Bách Thần dù có mười cái miệng vẫn không thể nói lại bà, đành ngậm ngùi chịu ngủ xa vợ mình một đêm.
Linh Châu còn dặn hắn đi ngủ sớm vì ngày mai còn rất nhiều việc phải làm. Tôn Bách Thần nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn, trằn trọc hồi lâu mới chợp mắt được.
Ở bên này, Mạn Nghiên cũng không buồn ngủ, cô cùng Linh Châu tỉ tê nói chuyện suốt mấy tiếng đồng hồ. Đan Nhiên nằm ở giữa hai người phụ nữ, lăn ra ngủ ngon lành. Cô khẽ vén mấy sợi tóc trên đôi má bầu bĩnh kia, miệng cười dịu dàng.
“Đáng yêu có đúng không? Nhìn con bé giống Bách Thần quá đi mất.” Linh Châu cảm thán.
Bà nhìn thấy con bé, càng thêm thương Mạn Nghiên. Ít nhất cô còn đem đến cho bà một đứa cháu nội xinh xắn, không như thằng con trai vô tích sự kia!1
Thấy Linh Châu trách Tôn Bách Thần, cô vì thương chồng, liền nói đỡ cho hắn mấy câu:
“Không có anh ấy thì làm sao có Tiểu Nhiên chứ? Với lại con cũng có lỗi, nên mẹ mắng luôn cả con cho công bằng.”
“Xem kìa! Sắp có chồng rồi lại đẩy mẹ ra dìa có phải không? Mẹ thương con nên mới bất bình thay, vậy mà con lại đi bênh nó…”
Cô cười cười, nắm lấy tay Linh Châu, nhẹ giọng đáp:
“Con sao dám chứ! Mẹ à, con thương người nhất!”
Đáy mắt bà tràn đầy ý cưới, bàn tay có chút nếp nhăn vuốt nhẹ gò má Mạn Nghiên, rồi nói:
“Hai đứa con đã khổ nhiều rồi, nên là từ bây giờ hãy sống thật hạnh phúc nhé.”
Mạn Nghiên gật nhẹ đầu, không hiểu sao khóe mắt hơi cay. Ngày mai cô chính thức trở thành vợ của Tôn Bách Thần rồi, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy lâng lâng trong lòng.
Một mối quan hệ ngay từ lúc bắt đầu đã là sai trái, Mạn Nghiên cũng không nghĩ nó lại có một kết quả viên mãn như vậy!

Ngày trọng đại nhất trong đời Mạn Nghiên cuối cùng cũng đến. Từ sáng sớm, cô đã phải ở một chỗ để người ta trang điểm, làm tóc cho mình.
Suốt mấy tiếng đồng hồ cực khổ cũng đổi lại được sự xinh đẹp, kiều diễm nhất. Mạn Nghiên ngắm mình trong tấm gương lớn, không khỏi tự trầm trồ.
“Đẹp quá đi!”
Hai chuyên viên trang điểm cho cô không ngừng cất lời khen ngợi. Mạn Nghiên không khác gì một nàng công chúa bước ra từ trong câu chuyện cổ tích, xinh đẹp đến mê người. Cô được khen đến nở lỗ mũi, miệng cười tươi rói cảm ơn vì sự nhiệt tình từ sáng đến giờ của bọn họ.
Nhã Yến Kỳ và An Yên giúp Mạn Nghiên thay váy cưới, sau đó đội vương miện lên đầu cho cô. Cả bộ váy cưới bồng bềnh cùng chiếc vương miện khảm hơn trăm viên cương lấp lánh, đều được Tôn Bách Thần thuê người thiết kế riêng, gia công tỉ mỉ đến từng chi tiết.
“Xinh quá đi mất!”
“Mạn Nghiên, cậu là cô dâu xinh đẹp nhất mà tớ từng thấy đó.”
Thay đồ xong, họ ngồi ở trong phòng chờ cô dâu đợi đến giờ cử hành hôn lễ. Vương Phong và Khắc Dương từ chỗ của Tôn Bách Thần, ghé qua đây để chúc phúc cho Mạn Nghiên.
Mọi người ăn một chút bánh quy cho đỡ đói. Khắc Dương trông thấy khóe môi của Yến Kỳ dính vụn bánh, liền rút ra một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau miệng cho cô.
Ai đó thẹn thùng, vội giữ tay cậu lại. Hành động thân mật này đều bị mọi người nhìn thấy rồi, Khắc Dương không chút giấu giếm mà nắm chặt lấy tay Nhã Yến Kỳ, thừa nhận tình cảm với cô ấy.
“Ừ thì… bọn tớ đã chính thức quen nhau được một tuần rồi!”
“Là thật sao? Chúc mừng hai cậu nha!”
Niềm vui trong ngày cưới càng nhân lên bội phần, khi mà Mạn Nghiên được chứng kiến những người thân yêu xung quanh tìm được nửa kia của đời mình.
Cậu ruột của Tôn Bách Thần đích thân làm chủ hôn cho hai người. Ông đứng trên sân khấu, phát biểu một bài cảm nghĩ dài, khiến cho ai ở đó cũng xúc động đến rơm rớm nước mắt.
Giây phút được mong chờ nhất cũng đã đến! Chú Hứa Văn khoác tay cô cháu gái nhỏ, từ từ tiến vào lễ đường. Ông trao tay Mạn Nghiên cho Tôn Bách Thần, gật nhẹ đầu dặn dò hắn:
“Hôm nay chú thay mặt cha mẹ Mạn Nghiên trao lại con bé cho cháu. Từ nay về sau, hi vọng cháu có thể hết lòng yêu thương, chăm sóc và che chở cho nó. Dẫu sau có gặp khó khăn gì, hai đứa hãy đồng lòng cùng nhau vượt qua nhé!”
Tôn Bách Thần ghi nhớ lời ông, hắn hứa chắc nịch sau này sẽ chăm sóc cho cô thật tốt, nhất định sẽ không để người con gái này chịu thêm bất cứ thiệt thòi nào nữa. Mạn Nghiên nhìn hai người đàn ông quan trọng trong cuộc đời mình, không sao kìm được nước mắt.
Dì Hạ ngồi ở bên dưới sân lễ, gục đầu vào vai Tiểu Minh bật khóc. Mới ngày nào Mạn Nghiên về quê sống với bà còn nhỏ xíu, vậy mà hôm nay cô đã thành vợ của người ta rồi! Bà khóc vì vui sướng khi được nhìn thấy đứa cháu gái của mình mặc váy cưới, gả cho người mà nó yêu nhất trên cuộc đời.
Sau câu thề thốt trăm năm, hắn cùng cô đeo nhẫn cho nhau, trong màn vỗ tay cuồng nhiệt thay cho lời chúc phúc từ tất cả khách mời. Tôn Bách Thần nhấc bổng cô dâu xinh đẹp lên, trao cho cô một nụ hôn nồng cháy. Đan Nhiên mặc một chiếc váy công chúa màu hồng phấn, được Linh Châu bế lên trên sân lễ. Hắn ôm cả hai mẹ con Mạn Nghiên trên tay, sung sướng đến độ xoay mấy vòng liền.
“Mạn Nghiên, bà xã của anh, anh yêu em! Công chúa nhỏ của ba, ba yêu con!” Hắn hét lớn trong niềm hạnh phúc tràn trề.
Màn ném hoa diễn ra cuối hôn lễ cũng không kém phần hấp dẫn. Mọi người xúm lại, chờ đợi cô dâu tung bó hoa tươi thắm trên tay mình.
Vương Phong kéo tay An Yên, xông pha lên phía trước. Khắc Dương cũng không chịu thua, vội vàng dẫn Yến Kỳ đến vị trí thuận lợi, chuẩn bị đón hoa từ tay Mạn Nghiên.
Bó hoa này Vương Phong đã nhắm từ trước, hôm nay nhất định phải lấy được. Anh đứng sau An Yên, dang tay giúp cô cản mọi người lại. Khắc Dương bất bình, anh bèn đổi ngay chiến thuật.
Đành năn nỉ thôi chứ biết sao bây giờ!1
“Này này, hai cô cậu còn trẻ, cứ thong thả yêu đương thêm mấy năm nữa đi. Thấy ông chú này đã bốn mươi tuổi rồi không? Chú già rồi, nhường cho chú lấy vợ trước nhé.”1
Nghe những lời này của Vương Phong, ai nấy đều ôm bụng cười ngặt nghẽo. Ông chú đã thành tâm đến vậy, đâu ai nỡ giành!1
Cứ thế, bó hoa được ném chuẩn xác về phía An Yên. Vương Phong chỉ chờ có vậy, liền bế thốc cô lên, chạy khắp một vòng quanh sân lễ lớn, miệng không ngừng hú hét.
Khắc Dương thừa lúc Yến Kỳ không để ý mà hôn chụt vào má cô một cái. Dù sao cậu với cô cũng không cần gấp, cứ thoải mái yêu đương thêm một thời gian để thấu hiểu đối phương hơn đã!1
Mọi người ở đó cùng lên sân lễ, chụp hình kỷ niệm với cô dâu, chú rể. Pháo giấy hai bên bắn ra không ngớt, càng làm không khí thêm phần rộn rã, tưng bừng…
Một đời dài không cầu vinh hoa phú quý, chỉ mong gặp được đúng người yêu thương mình!1
Hạnh phúc ở ngay trước mắt, hà cớ gì phải tìm ở chốn xa xôi?1
[HOÀN CHÍNH VĂN] 1.20am – 23/1/20221

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.