Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 31: Nụ cười bất thường




“Mạn Nghiên, sao tôi gọi điện thoại cho cậu không được? Có phải đã để quên điện thoại ở đâu không?” Khắc Dương hỏi.
Mạn Nghiên sực nhớ ra chiếc điện thoại, vội vàng tìm kiếm. Cô nhìn xung quanh ghế, rồi lục cả ba lô của mình nhưng vẫn không thấy đâu cả.
“Rõ ràng tớ nhớ mình luôn bỏ điện thoại vào trong túi áo khoác. Lạ thật!” Cô vẫn miệt mài tìm kiếm.
Khắc Dương bấm gọi vào số của cô thêm một lần nữa, rất nhanh mọi người đã nghe thấy tiếng điện thoại vang lên trong khoang xe.
“Ở đâu nhỉ?”
Mạn Nghiên cúi người xuống tìm dưới sàn xe. Nghe thấy tiếng chuông từ trong gầm ghế, cô tháo dây an toàn, ngồi xổm người, với tay nhặt chiếc điện thoại.
“Tớ thấy rồi này. Có lẽ nó rơi ra trong lúc tớ ngủ.”1
Mạn Nghiên giơ chiếc điện thoại lên. Do quá vui mừng, cô rướn người về phía trước, suýt chút nữa chúi đầu xuống sàn xe. Mạn Nghiên thốt lên một tiếng đầy hốt hoảng, nhưng cũng may cô nắm vội phần nệm ngồi ở ghế, mới giữ vững được thăng bằng.
“Mạn Nghiên, cậu không sao chứ?” Cả Tuấn Dương và Nhã Yến Kỳ lần lượt lên tiếng.
Cậu chỉnh tay lái, chạy xe chầm chậm, mắt nhìn vào gương chiếu hậu, quan sát tình hình của Mạn Nghiên.
“Tớ không sao. Thật sự xin lỗi mọi người.”
Nhã Yến Kỳ đỡ cô ngồi lên trên ghế. Mạn Nghiên cầm chiếc điện thoại trên tay, thổi phù phù rồi lau màn hình. Cô cười trừ, lật đật cài dây an toàn vào, trước cái nhíu mày đáng sợ của Tôn Bách Thần.
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
“Ở trên xe đừng tùy tiện tháo dây an toàn. Hành động thiếu suy nghĩ như vậy, vừa nguy hiểm cho em, vừa gây nguy hiểm cho mọi người, không biết sao?” Hắn nhắc nhở, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc.
Mạn Nghiên gật nhẹ đầu, khuôn mặt cúi thấp xuống nhận lỗi. Dù cô không đúng, Tôn Bách Thần cũng đâu cần nặng lời như vậy? Hắn còn không nói lấy một câu hỏi han hay quan tâm cô nữa.
Cái người đàn ông cứng nhắc này, sao cô có thể đem lòng yêu hắn được chứ!1
Mọi người còn đang trầm lặng, Khắc Dương lại lên tiếng:
“Yến Kỳ, tiếng chuông lớn như vậy mà cậu không nghe sao? Lúc ở trong trạm chờ, tôi đã gọi cho Mạn Nghiên tận bốn cuộc điện thoại.”1
Nhã Yến Kỳ thoáng giật mình, khuôn mặt có chút không tự nhiên. Cô ấy bất giác liếc trộm sang Mạn Nghiên, nói:
“Có lẽ do tớ ngủ say quá nên không để ý.”1
Mọi người không nói gì thêm nữa. Mạn Nghiên rủ Nhã Yến Kỳ chơi game chung, nhưng cô ấy từ chối, cô đành chơi một mình. Khắc Dương chuyên tâm vào lái xe, còn Tôn Bách Thần, hắn không ngủ, đơn giản chỉ ngồi nhìn ra ngoài kính xe ô tô ngắm cảnh.
Qua tấm gương chiếu hậu, Tôn Bách Thần tình cờ nhìn thấy Nhã Yến Kỳ nhoẻn miệng cười. Một người nhạy cảm như hắn, không khỏi không suy nghĩ về hành động khác lạ đó.1
Mạn Nghiên vô duyên vô cớ bị người ta nhốt ở trong nhà vệ sinh, chỉ là một trò đùa của ai đó thôi sao? Còn nếu không, phải chăng có người cố tình hãm hại cô?
Xe vẫn chạy, chẳng mấy chốc đã về đến thành phố.
Khắc Dương lái xe về trường đại học Bắc Thành, bởi Tôn Bách Thần để xe của hắn ở đây.
“Tôi đưa hai cậu về ký túc xá.” Khắc Dương quay đầu xuống nhìn hai cô gái, đề nghị.
Hiển nhiên hai người họ không có ý kiến gì, chỉ là Tôn Bách Thần đột nhiên gõ cửa kính ở phía sau, nói với Mạn Nghiên:
“Bác gái em không phải nói khi trở về phải lập tức qua nhà bác sao? Vừa hay tôi thuận đường, nên cho em đi nhờ vậy.”
Mạn Nghiên giật thót mình, tròn xoe mắt nhìn Tôn Bách Thần. Cái quái gì thế? Sao hắn biết cô có một “bác gái hờ”, chuyên làm cái cớ cho Mạn Nghiên, mỗi khi cô gặp tình huống khó xử chứ?
“Phải không? Buổi sáng bác gái gọi cho em mà?”
“À… vâng ạ.”
Cô chào tạm biệt Nhã Yến Kỳ và Khắc Dương, nhanh chóng ôm ba lô xuống xe.
“Tạm biệt hai người. Yến Kỳ, buổi tối cậu nhớ ăn cơm đầy đủ đấy.” Mạn Nghiên dặn dò.
“Vũ Khắc Dương, cậu lái xe cẩn thận.”
Đợi Khắc Dương lái xe rời đi, Mạn Nghiên theo Tôn Bách Thần vào trong trường lấy xe. Cô ôm chiếc ba lô của mình, lửng thửng đi ở đằng sau, thua xa hắn cả một đoạn.
Tôn Bách Thần lại bày trò, không biết là hắn muốn làm gì? Mạn Nghiên đoán hắn muốn cô ở lại nhà hắn, khoảng hai, ba ngày, là để dưỡng bệnh sao? Nhưng sức khỏe của cô đâu còn gì bất thường chứ! Hay là hắn nhớ cô, nên mới không nỡ xa? Một loạt suy nghĩ ẩm ương nảy nở trong đầu, khiến Mạn Nghiên như muốn nổ tung ra.
Hắn cứ như kẻ đa nhân cách vậy, lúc thì quan tâm, chăm sóc chu đáo Mạn Nghiên, lúc thì hờ hững, lạnh nhạt với cô, thậm chí còn khinh rẻ. Tâm tư của hắn, Mạn Nghiên có muốn đoán cũng không được.
Rốt cuộc phải làm gì mới chiếm giữ được trái tim Tôn Bách Thần đây? Cô thở dài ảo não. Nhớ lại câu nói của hắn “mãi mãi đừng nghĩ đến tình yêu của tôi”, nhớ lại cả lời động viên của Nhã Yến Kỳ “bám chặt không buông, đến khi hắn yêu cậu mới thôi”, Mạn Nghiên càng thêm trăn trở.
Thời gian liệu có làm nên kỳ tích, hay lòng người sắt đá đã định sẵn vận mệnh cho nhau?
Đang mải suy nghĩ, Mạn Nghiên không biết Tôn Bách Thần đã đứng bên mình từ lúc nào. Không phải vì cô bước theo kịp hắn, mà vì Tôn Bách Thần thấy cô thẫn thờ giậm chân tại chỗ, nên mới quay lại.
“Không đói sao? Bước nhanh chân đi.”
“Vâng.”
Mạn Nghiên sốc lại tinh thần, chuẩn bị đi tiếp thì bị Tôn Bách Thần bế bổng lên. Cô loạng choạng ôm lấy cổ hắn, cảm thấy khó hiểu nhưng lại không dám hỏi câu nào.
Xe hắn rời khỏi trường, tiến thẳng đến một nhà hàng cao cấp.
“Bách Thần, anh nói bác gái em gọi điện thoại là thế nào? Hình như em không có người bác nào sống ở đây cả.” Mạn Nghiên hỏi dò.
“Bịa ra thôi.” Hắn đáp ngắn gọn.
Mạn Nghiên nghe được câu trả lời, như trút được nỗi thấp thỏm trong lòng. Chỉ là lời bịa đặt, có cần thiết trùng hợp đến thế không?
“Sao thế? Lén lút làm chuyện xấu gì sau lưng tôi, hửm?”
“A, không có…” Cô gượng cười, khóe miệng giật giật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.