Mạn Nghiên ngồi trong bồn tắm rộng, thả lỏng người theo làn nước ấm. Cô vươn tay đến kệ để dầu gội đầu, bóp nhẹ một ít chất lỏng mang hương hoa lài vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng luồn sâu vào mái tóc ướt.
Đây chính là dầu gội cô vẫn hay sử dụng, Tôn Bách Thần cũng rất thích mùi hương hoa này. Hắn vẫn thường vùi đầu vào mái tóc của cô, hít hà hương thơm nhè nhẹ, phảng phất trong làn tóc đen óng. Thi thoảng Tôn Bách Thần vẫn khen mái tóc cô dài đẹp, bóng mượt như tơ nữa!
Vì thế mà trong phòng tắm ở biệt thự Tôn Bách Thần, lúc nào cũng có sẵn vài chai dầu gội hương hoa lài, giống như chuẩn bị cho cô vậy.1
Mạn Nghiên lén đem thuốc bôi da vào trong phòng tắm. Cô tranh thủ tắm xong, đứng trước gương tự mình bôi thuốc, rồi mới ra ngoài.
Trên người Mạn Nghiên mặc một bộ pijama màu xanh rêu, kín đáo. Cô ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ để sấy tóc.
Tôn Bách Thần bước từ bên ngoài vào, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, thuận tay cầm chiếc máy sấy, động tác tay thuần thục mân mê khắp da đầu Mạn Nghiên.
Cô ngồi im, để Tôn Bách Thần sấy tóc cho mình. Tóc Mạn Nghiên chẳng mấy chốc đã khô ráo, bồng bềnh như một cục bông mềm mại.
Mạn Nghiên thuận thế dựa đầu vào ngực Tôn Bách Thần, để hắn vùi mặt vào đỉnh đầu mình. Hơi thở hắn đều đều, tận hưởng hương hoa lài thoang thoảng. Tôn Bách Thần ôm lấy ngang ngực của cô, thì thầm:
“Cún con, em thật thơm.”
Mạn Nghiên chu cái mỏ nhỏ ra, miễn cưỡng xem như đây là lời khen từ hắn. Cô bất giác quay đầu, chủ động chiếm lấy bờ môi của Tôn Bách Thần.
Môi hắn hơi khô, Mạn Nghiên từ từ nhấm nháp bờ môi kia, dùng lưỡi mình làm cho hai cánh môi của Bách Thần mềm mại hơn. Khi kích thích trào dâng, hắn vật cô xuống dưới ghế sofa, giành quyền chủ động, chìm đắm trong nụ hôn mãnh liệt kia.
“Em càng ngày càng táo bạo nhỉ? Khá tốt.”
Tôn Bách Thần thích sự thành thật. Hắn không phải kiểu đàn ông thích mấy cô gái giả vờ ngượng ngùng, e lệ, không dám chủ động. Nhất là khi hai người đang ở kiểu quan hệ “cần và muốn” ở trên giường, chứ không hề có bất cứ ràng buộc nào về trách nhiệm và cam kết, thì càng nên thành thật với cảm xúc.
Đầu lưỡi Tôn Bách Thần vừa rời khỏi miệng cô, lại nhanh chóng chui vào. Hai đầu lưỡi quấn lại với nhau, đưa đẩy khắp hàm răng, tạo ra tiếng lạo xạo, chóp chép.
Chờ khi hắn thả cô ra, Mạn Nghiên hít lấy hít để không khí. Cô định trêu chọc Tôn Bách Thần một chút, nào ngờ bị hắn hôn đến mức thê thảm.
“Bôi thuốc nào.”
“A không cần… ban nãy tắm xong em đã bôi rồi.”
“Bôi rồi sao? Sợ tôi nhân lúc bôi thuốc giở trò bậy bạ nên mới lén lút tự mình bôi, hửm?”
Mạn Nghiên nghiêng mặt sang một bên, giả vờ không nghe thấy. Tôn Bách Thần hừ lạnh một tiếng, bóp nhẹ cằm cô, xoay về phía mình.
“Nhìn tôi.”
Cô hiện tại vẫn bị hắn đè lên, ngay trên ghế sofa. Tôn Bách Thần bỏ luôn tay đang chống ở bên hông Mạn Nghiên, đổ dồn hẳn thân thể nặng trịch lên người cô. Cơ ngực săn chắc đè mạnh lên bờ ngực nở nang của cô. Thông qua một lớp áo lót mỏng, cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng da thịt hắn.
“Nặng quá! Anh xuống đi.”
“Trả lời câu hỏi của tôi đã. Mau lên.” Hắn ra lệnh.
Tôn Bách Thần không biết cô có phải khờ khạo không, mà làm chuyện mất công như vậy. Nếu hắn muốn, cứ việc trực tiếp đè cô xuống, lột sạch đồ trên người cô lúc nào chẳng được. Dễ hơn ăn bánh!
“Không… không có. Em… em chỉ là thuận tiện nên mới bôi luôn thôi.” Cô khó nhọc nói.
“Cũng mong cái đầu nhỏ của em chỉ nghĩ đơn giản như thế.”
Tôn Bách Thần cũng chịu buông tha cho cô, lồm cồm ngồi dậy. Tình cảnh trớ trêu này, Mạn Nghiên chỉ biết dở khóc dở cười.
“Đi ăn thôi.”
Cô ngồi dậy, ôm lấy chân mình. Mạn Nghiên tinh quái nhìn Tôn Bách Thần, hạ quyết tâm bắt đầu theo đuổi hắn.
Cô đánh liều, làm ra bộ dạng nũng nịu:
“Bách Thần, cõng em xuống nhà đi. Chân em mỏi quá.”
Đôi má căng mịn khẽ phồng lên, thêm đôi mắt to tròn, ươn ướt ngấn lệ khiến ai nhìn vào cũng phải xiêu lòng. À, phải nói là ngoại trừ Tôn Bách Thần!
“Mỏi sao? Thế thì ngồi lại nhé, tôi xuống dưới nhà ăn cơm đây.”1
Mạn Nghiên bĩu môi ra hết cỡ. Cô ngồi thu mình lại ghế, quyết tâm giận dỗi hắn một lần cho ra trò.
“Quan tâm người ta một xíu không được chắc.” Cô thì thào trong miệng.
Vậy mà có hiệu quả thật! Tôn Bách Thần thật sự mang cô xuống lầu nha. Chỉ là thay vì cõng hay bế cô, hắn lại vác cô trên vai, để Mạn Nghiên phải vùng vẫy, hai chân quơ loạn xạ.
“Yên nào, muốn ngã lầu chết sao?”
Cô tìm chỗ bám, ôm chặt lấy bờ tấm lưng hắn. Tôn Bách Thần đặt cô xuống ghế ở bàn ăn, còn mình đi lấy đồ ăn ở trong lò vi sóng.
“Lại là đồ ăn sẵn ư? Bách Thần, mấy món này ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.”
Bây giờ cô mới để ý, Tôn Bách Thần nếu không ăn thức ăn đóng hộp thì cũng là đồ ăn mua từ bên ngoài. Nhà hắn bếp núc đầy đủ, nhưng hình như hắn chưa từng sử dụng đến.
“Có cái nhét miệng được rồi, còn đòi hỏi?”
Cô chặc lưỡi, khinh khỉnh nhìn hắn. Đến “đòi hỏi” với “quan tâm” Tôn Bách Thần còn không phân biệt được, thì yêu đương cái nỗi gì?
“Tôi không biết nấu ăn. Em ăn tạm đi.” Hắn cuối cùng cũng thỏa hiệp.
“Ưm. Ngày mai anh đi mua đồ, em nấu cho anh ăn nhé?”
“Em biết nấu sao?”
Tôn Bách Thần đeo bao tay ni lông vào, xé đùi gà ra thành từng miếng nhỏ bỏ vào bát của Mạn Nghiên. Đôi mắt hắn vẫn hướng về phía Mạn Nghiên, chờ đợi câu trả lời.
“Dĩ nhiên rồi, em nấu ăn ngon lắm đó.”