Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 41: Tôi có bị thế nào cũng không liên quan đến anh




Tôn Bách Thần rất tức giận khi biết tình trạng da Mạn Nghiên đã xấu đi mấy ngày nay, mà cô không hề nói cho hắn biết. Vì trời đã tối, nên ngày mai bọn họ mới đến bệnh viện.
“Lạ thật, cháu có chắc thuốc bôi ngoài da này là do bác sĩ cấp không?” Cô bác sĩ khoa da liễu hỏi Mạn Nghiên.
“Vâng, chắc chắn ạ.”
Tôn Bách Thần cũng cảm thấy tuýp thuốc trên tay bác sĩ có vấn đề. Đáng trách hôm đó Nhã Yến Kỳ mang thuốc về, hắn lại không hề kiểm tra lại. Về đến nhà, Mạn Nghiên lại lén lút giấu hắn tự bôi thuốc, nên mới xảy ra chuyện này.
“Vậy đơn thuốc, cháu còn giữ không?” Bác sĩ tiếp tục hỏi.
“Hình như cháu vứt mất rồi.” Cô cười trừ.
Ngay lúc này, Tôn Bách Thần chỉ muốn bổ não cô gái này ra xem bên trong đang chứa thứ gì. Mạn Nghiên làm việc gì cũng xuề xòa, cẩu thả, lắm lúc làm hắn phải phát tiết.
Khám xong, cô được đưa đi làm một loạt xét nghiệm, sau đó xử lý vết mụn mủ. Bác sĩ xem tình trạng bệnh, kê thuốc uống và thuốc bôi khác, dặn dò Mạn Nghiên duy trì dùng thuốc điều đặn và tái khám. Nếu có diễn biến bất thường, phải nhanh chóng đến bệnh viện, tránh để vết thương thêm nặng hơn.
“Bách Thần, anh đừng nói với bà và dì chuyện này nhé.”
“Tôi đâu rảnh rỗi đến vậy.”
Tôn Bách Thần nhìn cô gái kia bằng ánh mắt không mấy thân thiện. Đôi môi mỏng kia mím chặt lại, những ngón tay sớm đã siết chặt vào nhau, đặt trên đùi.
Hắn hỏi: “Nếu hôm qua tôi không phát hiện, em định giấu đến bao giờ?”
Hai người đang ngồi ở sân sau của bệnh viện, không khí vô cùng căng thẳng.
“Thần, em xin lỗi. Em định sau khi trở về thành phố sẽ lập tức đi khám mà.”
“Đầu óc em có vấn đề à? Hai mươi mốt tuổi đầu mà nghĩ mình nhỏ nhắn lắm sao, thứ gì cũng phải cần người khác làm hộ. Một mình em có thể làm ra chuyện gì nên hồn hả?” Tôn Bách Thần nói chuyện như xát muối vào lòng người khác, giọng điệu vô cùng đay nghiến.
Mạn Nghiên biết Tôn Bách Thần vốn độc mồm độc miệng, nhưng ít nhất hắn nên biết điểm dừng chứ. Hết lần này đến lần khác, bất kể trường hợp nào hắn cũng có thể trách mắng Mạn Nghiên, kể cả lúc cô thảm thương nhất.
Đã không thèm an ủi, còn nói những lời khó nghe như vậy. Mạn Nghiên không ít lần bị Tôn Bách Thần nạt nộ cho phát khóc, vậy mà hắn vẫn không hề thay đổi tính tình.
Tôn Bách Thần muốn ám chỉ điều gì? Những lần Mạn Nghiên nhờ vả hắn chuyện điểm số sao? Nếu cô nhớ không nhầm thì đều là trao đổi song phẳng, hắn có mất mát gì đâu chứ? Những lần cô bị hắn hành nguyên đêm, cả người đau nhức dính chặt trên giường, hắn đâu thấy áy náy. Hay Tôn Bách Thần ám chỉ những lần cứu cô khỏi nguy hiểm? Suy cho cùng chỉ là tai nạn bất ngờ, Mạn Nghiên đâu có muốn.
“Anh không nói được câu nào tử tế thì thôi đi.”
Mạn Nghiên đứng dậy, định bỏ đi thì bị hắn kéo mạnh, ngồi phịch xuống. Lưng cô bị đập vào lưng tựa của ghế đá, đau đến tận đốt sống cổ.
“Đau.” Cô vùng vằng, đẩy tay hắn ra.
“Đồng Mạn Nghiên, tôi cảnh cáo em sau này tránh xa Nhã Yến Kỳ một chút.”1
“Tại sao chứ? Tôn Bách Thần, anh đừng có quá đáng, đừng có vô lý như vậy.”
Lúc trước cũng vì hắn, cô mới phải khó xử với Vũ Khắc Dương. Tôn Bách Thần bây giờ còn cấm đoán cô qua lại với Nhã Yến Kỳ, còn là bạn cùng phòng của cô nữa. Rốt cuộc hắn muốn biến Mạn Nghiên thành hạng người gì đây?
“Não em bị úng nước à? Tôi hỏi em tuýp thuốc kia có phải Nhã Yến Kỳ đưa cho em không?”
“Phải, nhưng đâu phải lỗi của cậu ấy. Có thể là sự nhầm lẫn của bác sĩ thôi mà.”1
Ngón tay của Tôn Bách Thần ngày càng siết chặt lại, tiếng “răng rắc” kêu lên nghe rõ. Mẹ kiếp, Đồng Mạn Nghiên thật sự hết thuốc chữa mà, đầu óc suy nghĩ quá đơn giản.
Bác sĩ nhầm lẫn, đúng là chuyện nực cười!
Nếu không phải đơn thuốc đã không còn, Tôn Bách Thần rất muốn lập tức lấy đập vào mặt Mạn Nghiên, để cô thấy mình ngu ngốc thế nào khi bao biện cho kẻ hại mình.
Hắn nghĩ một lúc, tự hỏi đến lúc đó cô vẫn cứng họng, nói y tá đưa nhầm thuốc trong đơn không nữa?
“Đồng Mạn Nghiên, có phải não em dồn hết xuống ngực rồi không. Những lời ngu dốt vậy cũng thốt lên được.”1
“Anh thôi mạt sát người khác kiểu đó đi. Tôn Bách Thần, cho dù tôi có bị thế nào cũng đâu liên quan đến anh. Tránh ra đi!”
Mạn Nghiên lần này nghiêm túc đẩy hắn ra. Cô bật khóc thành tiếng, bước chân loạn xạ chạy đến nhà vệ sinh, đóng chặt cửa lại.
Cầm chiếc điện thoại trên tay, Mạn Nghiên muốn gọi cho Nhã Yến Kỳ, nhưng lại do dự. Cô nhớ lại cuộc sống ở ký túc xá trong ba năm cùng với cô ấy, cuối cùng quyết định giữ niềm tin với người bạn cùng phòng này.
“Yến Kỳ chắc chắn sẽ không làm như vậy!”1
Đợi khi trở về thành phố, Mạn Nghiên sẽ nói chuyện trực tiếp với Nhã Yến Kỳ. Cô tin cô ấy sẽ không hãm hại cô, bởi vì mối quan hệ của hai người đang vô cùng tốt đẹp, hoàn toàn không có lý do gì cô ấy phải làm như vậy cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.