Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 42: Mặt nạ hoàn hảo




Hôm nay bà nội Đồng được xuất viện, buổi chiều Mạn Nghiên và Tôn Bách Thần lại phải quay về thành phố. Cô dành một buổi sáng quây quần với bà và dì, nói chuyện và nấu thật nhiều món ăn ngon.
Chẳng mấy chốc đã sắp đến giờ phải đi, hai mắt Mạn Nghiên đỏ hoe, nước mắt trực trào muốn tuôn ra.
"Bà nội và dì nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Đến Tết con sẽ về thăm hai người.”
Cả dì Hạ và bà nội Đồng đều buồn, không nỡ để Mạn Nghiên đi nhưng vẫn có kìm chặt cảm xúc trong lòng. Cô lấy điện thoại ra, chụp ảnh chung với bà và dì, để làm kỷ niệm.
Tôn Bách Thần cũng muốn chụp ảnh bằng điện thoại của mình, hắn lên tiếng đề nghị mọi người. Mạn Nghiên và hắn đang giận nhau, đã hơn một ngày không nói chuyện, nhưng trước mặt bà nội hai người vẫn tỏ ra bình thường.
Hắn hình như chưa từng chụp ảnh bằng camera trước, chân tay lóng ngóng không biết căn chỉnh khung hình. Mạn Nghiên đưa tay ra, muốn hắn đưa điện thoại cho mình. Tôn Bách Thần cũng không nói gì, chuyển chiếc điện thoại cho cô.
“Mật khẩu điện thoại anh là gì?”
“0105.”
Nghe qua giống ngày sinh của ai đó. Sinh nhật hắn sao? Hình như không phải! Mạn Nghiên khựng lại một lúc suy nghĩ, rồi mới mở điện thoại ra.
“Nào nào, hai đứa mau sát đầu vào bà một chút. Tiểu Hạ, con cũng vào chụp cùng đi.” Bà nói.
Chụp hình xong, nói thêm được vài câu, Mạn Nghiên cùng Tôn Bách Thần phải ra bến xe. Cô ôm chặt bà lần cuối, trước khi rời khỏi còn đưa tiền cho dì Hạ.
“Dì cứ cầm đi.”
“Con bé này, thật là…” Dì Hạ áy náy cầm lấy tiền cô đưa.
Tiền lãi ít ỏi từ tiền tiết kiệm, cộng thêm tiền đi làm thêm cả mấy tháng trời, Mạn Nghiên tích góp mãi, nhưng vì phải trả tiền viện phí của bà nội, nay chẳng còn nhiều lắm.
Tôn Bách Thần vốn dĩ không lấy lại số tiền viện phí kia, nhưng cô đang giận dỗi hắn, nên muốn sòng phẳng. Tối hôm qua Mạn Nghiên trả tiền, hắn không nhận, cô để hẳn lên giường rồi rời đi.
Chú Vĩ đưa hai người ra bến xe. Lần này chú chùi rửa xe sạch sẽ hẳn, làm Tôn Bách Thần hơi chột dạ. Chắc không phải hắn đã để lộ thái độ bất mãn ra ngoài chứ?
“Bao giờ cháu lại về quê thế Mạn Nghiên?”
“Đến giỗ của cha mẹ cháu ạ. Chú Vĩ giữ gìn sức khỏe nhé.”
Cả đoạn đường, chỉ có Mạn Nghiên nói vài câu với chú Vĩ. Trước khi lên xe, Mạn Nghiên đưa vé xe cho Tôn Bách Thần.
“Vé của anh.”
Tôn Bách Thần ban đầu còn chút thắc mắc vì sao Mạn Nghiên phải đưa vé cho mình, nhưng sau đó đã hiểu rõ. Cô mua hai ghế riêng lẻ, ghế của cô ở bên trên, còn của hắn ở sát phía dưới. Chẳng trách lúc ở nhà, cô còn đem quần áo của Tôn Bách Thần bỏ sang một cái ba lô khác. Khóe miệng hắn nhếch lên đầy khinh thường, chân bước đến chỗ của mình, ngồi xuống. Tờ vé xe ở trong tay bị hắn vò chặt lại, còn suýt nữa rách tươm ra.
Xe chạy đằng đẵng suốt sáu tiếng đồng hồ, đến khi dừng lại đã là chín giờ tối. Đợi khi xuống xe, Mạn Nghiên bắt taxi về thẳng ký túc xá.
“Yến Kỳ.”
Mạn Nghiên thấy cửa không khóa, mới đẩy vào. Thấy Nhã Yến Kỳ đang ngồi ở bàn học nên gọi. Cô ấy giật thót mình, chiếc điện thoại trên tay rơi thẳng xuống bàn. Mất mấy giây Nhã Yến Kỳ mới phản ứng lại, chào hỏi:
“Mạn Nghiên, cậu về rồi à.”
Cô ấy đứng dậy, chủ động cầm ba lô giúp Mạn Nghiên. Cô mỉm cười, ôm chầm lấy Nhã Yến Kỳ.
“Tớ nhớ cậu quá.”
“Thế nào, về quê có vui không?”
“Ừm, vui lắm.”
Trước khi về quê, Mạn Nghiên có gọi báo với Nhã Yến Kỳ. Cô ấy rất thích ăn dưa cải muối chua mà dì Hạ làm, mỗi lần cô về quê, thường mang lên một hũ lớn.
Mạn Nghiên lấy đồ từ trong ba lô ra, rồi vào bên trong phòng tắm. Cô cố tình mặc một bộ đồ ngủ hai dây để Nhã Yến Kỳ nhìn rõ được vết thương trên vai. Cô lau khô tóc xong, cô ấy vẫn đang ngồi trên giường đọc sách. Mạn Nghiên lấy tuýp thuốc ra, thản nhiên bôi thuốc trước mặt Nhã Yến Kỳ.
Cô vờ như không để ý đến Nhã Yến Kỳ, nhưng cô ấy không kìm được, ngước mắt lên nhìn Mạn Nghiên. Khuôn mặt cô ấy hơi nhăn, chân mày trùng xuống mang vẻ lo lắng:
“Mạn Nghiên, vết sứa cắn còn chưa lành sao?”
“Vẫn chưa.”
Mạn Nghiên dừng lại một chút, nhẹ kéo ống quần cao lên để bôi thuốc ở đùi. Cô thở dài nhè nhẹ, bắt đầu thăm dò:
“Đáng lẽ là lành rồi, nhưng vì tuýp thuốc lần trước lấy ở bệnh viện, càng bôi càng làm vết thương nặng thêm.”
Cô chọn tin tưởng Nhã Yến Kỳ, nhưng vẫn muốn nói rõ với cô ấy. Dù gì hai người cũng là bạn tốt, trong lòng không nên mang hiềm nghi với đối phương.
Nhã Yến Kỳ vẫn chưa lên tiếng, Mạn Nghiên đánh tiếp tục úp mở:
“Hai hôm trước tớ có đi khám bệnh, bác sĩ nói tuýp thuốc khi trước tớ bôi vốn không phải để điều trị vết thương này. Vì thế vết thương mới không thể lành lại.”
Cô ấy hiểu ra gì đó, đột nhiên đứng phắt dậy, nói:
“Mạn Nghiên, ý cậu là tớ đưa thuốc đểu cho cậu đúng không? Nếu cậu nghi ngờ tớ thì cứ nói thẳng, sao cứ phải vòng vo như vậy?”
Nhã Yến Kỳ mím chặt môi, uất ức đến phát khóc. Mạn Nghiên vội bỏ tiếp thuốc xuống giường, đi đến ôm chặt lấy cô, vội vàng nói lời xin lỗi.
“Yến Kỳ, tớ xin lỗi mà. Tớ không nghi ngờ cậu đâu, thật đấy!”
“Hức, tớ không biết gì hết. Có thể y tá phát thuốc cho nhiều người nên mới nhầm lẫn. Mạn Nghiên, nếu cậu không tin tưởng thì ngày mai chúng ta đến bệnh viện, chúng ta sẽ tìm họ đối chất.”
“Không cần đâu, tớ tin cậu.”
Mạn Nghiên vỗ nhẹ vai Nhã Yến Kỳ an ủi, cô ấy còn khóc to thêm nữa. Cô cảm thấy áy náy vô cùng, tự nhiên lại đẩy hai người vào tình thế khó xử. Cô rối rít nói xin lỗi, không biết làm sao cho cô ấy ngừng khóc.
“Yến Kỳ, tớ xin lỗi mà. Mạn Nghiên sai rồi, cậu đừng khóc nữa.”
Nhã Yến Kỳ buông cô ra, bàn tay quệt sạch nước mắt trên mặt. Cô ấy sụt sùi vài tiếng, run run nói:
“Hôm trước Chu Diễn gọi điện thoại cho tớ, nói lời ve vãn quấy rối…”
“Có chuyện đó ư? Sao cậu không gọi nói cho tớ. Tên cặn bã đó thật quá quắt mà. Yến Kỳ, cậu chặn luôn số điện thoại của hắn đi, đừng nghĩ đến điều dại dột nữa.”
Mạn Nghiên nắm chặt tay Nhã Yến Kỳ, động viên tinh thần cô ấy. Hai người xem như giải tỏa hết điều trong lòng. Nhã Yến Kỳ vào trong phòng tắm, lau mặt.
Lúc Nhã Yến Kỳ khuất sau cánh cửa phòng tắm, khuôn mặt bỗng thay đổi đến kinh ngạc. Vẻ yếu đuối, sợ sệt ban nãy đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt đục ngầu hằn rõ sự căm thù, đau đớn.
“Đồng Mạn Nghiên, cô thật xảo quyệt mà. Cô hại tôi ra nông nỗi này mà vẫn tỏ ra cao thượng như vậy. Nhã Yến Kỳ thật ngu ngốc mới nhìn nhầm cô.” Cô ấy nghĩ thầm trong lòng.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.