Buổi sáng Nhã Yến Kỳ học xong tiết Giáo Dục Thể Chất thì về ký túc xá, Mạn Nghiên ở lại thư viện tìm kiếm tài liệu đến tận trưa. Xong việc, cô liền lên văn phòng của Tôn Bách Thần. Cô không báo cho hắn trước, vì muốn đem đến sự bất ngờ.
“Chiều nay không phải học hửm?”
“Không ạ.”
Tôn Bách Thần đang ghi chép gì đó vào sổ ghi chú, Mạn Nghiên chỉ biết ngồi ở một bên đợi. Hắn nói chuyện mà không hề ngước lên nhìn cô, khiến Mạn Nghiên có chút buồn rầu.
“Nè, anh không hỏi vì sao em lên đây hả?”
“Vì sao?” Hắn vẫn chăm chú ghi chép.
“Em nhớ anh đó.” Cô bộc bạch.
Mạn Nghiên chống hẳn hai tay lên bàn, chồm người nhẹ về phía trước quan sát từng bộ phận trên khuôn mặt hắn. Mà cái tên Tôn Bách Thần kia vẫn chẳng có phản ứng gì, ậm ừ một tiếng cho qua chuyện.
“Ừm.”
Bị người ta bơ đẹp, Mạn Nghiên mất cả hứng, lôi tuột chiếc ba lô trên ghế định rời đi. Tôn Bách Thần lúc này mới chịu ngó ngàng đến cô, hắn đóng vội quyển sổ để lên bàn, đứng dậy nắm lấy cổ tay Mạn Nghiên, giữ cô lại.
“Học có mệt không? Sao không tranh thủ về ký túc xá nghỉ ngơi đi.”
Tôn Bách Thần rót cho Mạn Nghiên một ly nước mát, cô rất nhanh đã uống hết. Vì để người khác không chú ý, cô đã trèo thang bộ lên đây, sớm đã khát khô cả họng. Vậy mà còn bị ai đó phũ!
"Bách Thần, anh ăn gì chưa?"
"Đang chuẩn bị ăn. Có muốn ăn cùng không?"
Mạn Nghiên khẽ gật đầu.
"Nếu nóng thì tắm đi, quần áo có sẵn trong phòng. Tôi đi hâm lại thức ăn."
Tôn Bách Thần mở một bên tủ lạnh, lấy ra đồ ăn mua sẵn rồi cho vào lò vi sóng hâm lại. Trong lúc đó, Mạn Nghiên đi thay bộ đồ khác cho mát mẻ.
Cô lên đây tìm hắn là còn mục đích khác. Để Tôn Bách Thần không có thành kiến với Nhã Yến Kỳ, Mạn Nghiên đã lựa chọn nói dối hắn.
"Bách Thần, việc lần trước chỉ là hiểu lầm thôi. Nhã Yến Kỳ thật sự không xấu như anh nghĩ đâu. Hôm qua em và cô ấy đã đến bệnh viện xác nhận với người phát thuốc rồi. Đúng là có sai sót!"1
Tôn Bách Thần dừng ăn cơm, hắn hơi ngẩng đầu lên nhìn Mạn Nghiên, lại phát hiện cô né tránh cái nhìn từ mình. Ngẫm một lúc, hắn tiếp tục ăn.
"Hiểu nhầm gì?"
"Chiều hôm qua em đã cùng Nhã Yến Kỳ đến bệnh viện để xác minh. Quả nhiên đã gặp được cô y tá đưa nhầm thuốc kia. Cô ấy nói vài ngày trước cũng có một ông chú đến thắc mắc, chính là người đã bị trao nhầm thuốc với em đó."
"Vì không tìm được số điện thoại của em nên cô ấy không biết phải làm thế nào để giải thích."
Mạn Nghiên nói luyên thuyên một hồi, Tôn Bách Thần chỉ từ tốn gật đầu. Từ lần trước cô không nghe lời cảnh báo từ hắn, hắn đã không muốn quan tâm chuyện đó nữa.
Cô ăn xong thì ngồi nghịch điện thoại, còn Tôn Bách Thần ngồi chuyên tâm vào chiếc máy tính. Hắn kiểm tra lịch trình từ chiếc điện thoại của Mạn Nghiên, phát hiện cô không có quay trở lại bệnh viện mà trước đó từng điều trị sứa cắn.
Trừ khi Mạn Nghiên đến đó mà không mang điện thoại theo bên người!
“Em cùng Nhã Yến Kỳ cũng thật chịu khó nhỉ? Đường xa như vậy, vẫn mò đến để xác minh.”
“Ưm, dù sao làm rõ mọi chuyện một chút cũng tốt. Chỉ mất một buổi chiều thôi, có to tát gì đâu.” Cô đáp.
Mạn Nghiên nói dối nên hơi ngượng, giọng từ từ nhỏ dần. Tôn Bách Thần không muốn lật tẩy cô, bình thản bẻ mấy khớp ngón tay kêu răng rắc rồi ngả người ra sau ghế chợp mắt một lát. Chiều nay hắn còn có tiết trên giảng đường nên cảm thấy hơi mệt.
Cô nghịch điện thoại một lúc rồi chán, bèn tìm xem trong tủ lạnh có thứ gì ăn tráng miệng được không. Mạn Nghiên lục lòi một lúc thì thấy hộp bánh đậu đỏ.
“Bách Thần, bánh đậu đỏ này em ăn được không thế?”
Tôn Bách Thần dần dà ngủ thiếp đi, không để ý đến lời Mạn Nghiên nói. Cổ hắn hơi gật xuống, cô tưởng hắn đã nghe thấy lời mình nói nên mới dám mở ra ăn.
Bánh đậu đỏ này quả thật rất ngon. Vừa mới cắn một miếng, Mạn Nghiên đã cảm nhận được vị ngọt thanh, tinh tế của bánh. Hương thơm nhẹ nhàng của đậu đỏ luồn vào trong khoang mũi, quyện vào sự mát lạnh nơi đầu mũi, vừa tạo cảm giác thư thái, vừa hay xoa dịu cái nóng bức của mùa hè.
Mặc dù ngồi ở trong máy lạnh, nhưng sâu tận trong cơ thể vẫn không thoát khỏi cảm giác oi ả, nực nội. Bánh đậu đỏ chắc chắn là sự lựa chọn tuyệt vời, làm thanh nhiệt cơ thể cho những ngày hè như thế này!
Mạn Nghiên nhìn địa chỉ ghi trên chiếc hộp tinh xảo dùng đựng bánh, phát hiện bánh đậu đỏ này là do một cơ sở làm bánh gia truyền, ở rất xa thành phố này. Nếu muốn mua bánh, có lẽ Tôn Bách Thần phải cất công cả ngày đến tận đó.
Cô đang cắn dở cái bánh thứ hai thì Tôn Bách Thần tỉnh giấc. Sắc mặt hắn thay đổi đột ngột khi nhìn thấy hộp bánh đã bị mở ra ở trên bàn. Hắn gấp gáp tiến đến trước mặt Mạn Nghiên, kéo mạnh cổ tay cô về phía mình.
“Tại sao lại ăn bánh này?”
Chẳng lẽ không được ăn sao? Cô đã hỏi qua hắn rồi mà?
Mạn Nghiên hơi bị bất ngờ, không tự chủ được mà làm rơi miếng bánh vào trong khay đựng. Cô cố nhai hết miếng bánh còn trong miệng, rồi mới giải thích:
“Bách Thần, lúc nãy em có hỏi. Hình như… anh có gật đầu rồi.”
Hắn thở một hơi nặng nề, ánh mắt mang theo sự nhiễu loạn nhìn chằm chằm cô gái nhỏ. Nhìn đôi môi đang mím chặt lại của Tôn Bách Thần, cô biết hắn đang rất giận.
Nhưng giận vì điều gì chứ?
Bởi lẽ hộp bánh này Tôn Bách Thần mua để dành tặng người khác! Vì bận rộn không thể đến được tận nơi, hắn khó khăn lắm mới thuyết phục được ông chủ cho người giao bánh đến tận trường. Bây giờ bánh bị Mạn Nghiên ăn mất, Tôn Bách Thần thật sự không biết nên làm thế nào.1
Có muốn mua thêm hộp khác cũng không kịp!
Tôn Bách Thần cố nén sự giận dữ, để không nói lời cay đắng với Mạn Nghiên. Hắn phẩy tay, bảo cô cầm hộp bánh mang về.
“Dù sao cũng ăn rồi, mang cả hộp về luôn đi. Đồng Mạn Nghiên, em trở về kí túc xá đi, bây giờ tôi sắp phải lên lớp.”
Mạn Nghiên nhẹ nhàng đóng hộp bánh lại, cô muốn hỏi Tôn Bách Thần vì sao lại tỏ ra tức giận, nhưng lời còn chưa kịp cất lên, bên ngoài đã truyền vào tiếng gõ cửa.
“Tôn Bách Thần, tôi vào được chứ?”