Trời vừa tờ mờ sáng, khi cả kí túc xá còn chìm trong sự tĩnh lặng, Mạn Nghiên ra ngoài hành lang trước phòng, ngắm nhìn cơn mưa rào đầu tiên của mùa hạ.
Không khí se lạnh, thi thoảng có vài hạt mưa bay lất phất vào trong hành lang, mang theo mùi hương đặc trưng của đất, xộc thẳng lên sống mũi của của cô.
Mạn Nghiên khìn khịt mấy cái, đưa tay kéo áo khoác len che kín cổ. Mưa trắng xóa cả một khoảng sân ký túc xá, cùng với nền trời xám xịt, tạo thành một làn sương dày đặc làm cảnh vật bốn xung quanh trở nên mộng ảo và huyền mị.
Cô ngồi ngắm mưa, cả lòng bình yên nhớ về quê. Cô nhớ bà, nhớ dì, bất giác còn nhớ về cha mẹ quá cố của mình nữa…
Mưa thì đẹp, mà lòng người thì buồn!
Từng hạt mưa ngớt dần, rồi tạnh hẳn. Mặt trời bắt đầu ửng lên ở một góc trời, chiếu rọi ánh sáng yếu ớt xuống nền đất ướt, làm tô điểm thêm chút sắc lấp lánh cho những hạt sương tròn trĩnh, trong veo như pha lê còn đọng lại trên những vạt lá cây Huyết dụ.
Cả kí túc xá như bừng tĩnh, từ từ trở nên nhộn nhàng theo nhịp sống vốn có. Sinh viên bắt đầu đến trường, tiếng cười nói vui vẻ vang vọng khắp khuôn viên kí túc xá, kèm theo đó là vài tiếng phàn nàn về cơn mưa buổi sáng.
Mạn Nghiên không có tiết học, cô trở về phòng, tìm đại một chiếc bánh mì ngọt trong tủ lạnh để gặm. Vừa nhấm nháp ly cà phê nóng, cô vừa nghĩ lại những lời nói hôm qua của Vương Phong. Cô gái tên Mộc Trà đã khơi gợi sự tò mò của Mạn Nghiên, cuối cùng cô đưa ra một quyết định táo bạo: bám theo bọn họ đến chỗ cô gái kia!
Nghĩ là làm, Mạn Nghiên bắt một chuyến taxi đến gần biệt thự của Tôn Bách Thần. Cô chọn một chỗ thuận tiện để dễ dàng quan sát tình hình. Chỉ sau mười lăm phút, Vương Phong quả nhiên đã lái xe đến nhà hắn.
Xe của anh để lại biệt thự, hai người cùng rời khỏi đó bằng chiếc Bugatti đen huyền quen thuộc của Tôn Bách Thần. Mạn Nghiên ra hiệu cho tài xế bám theo sau bọn họ.
Chỉ là địa điểm đến khiến cô không thể ngờ…
Là một nghĩa trang trong thành phố!
Bọn họ dừng lại ở một ngôi mộ đã khá cũ, Mạn Nghiên sợ mình bị phát hiện, mới trốn ở đằng sau phiến đá ở gần đó, đứng lặng im không dám manh động.
Ở khoảng cách này, cô có thể nghe thấy tiếng họ nói chuyện.
Tôn Bách Thần cẩn thận đặt bó hoa lài trắng thơm ngát cùng hộp bánh lên trên mộ. Hắn đốt sáng ngọn nến, cùng hai nén hương, một nén của mình, một nén đưa cho Vương Phong.
“Mộc Trà, chúc em sinh nhật vui vẻ.” Hai người đàn ông cùng nói.
Mạn Nghiên vô cùng ngỡ ngàng, hóa ra cô gái kia đã không còn trên đời nữa! Cô lặng lẽ dựa mình vào phiến đá phủ đầy rêu xanh, mặc cho dư âm cái lạnh của cơn mưa buổi sáng truyền vào sống lưng, tê buốt, mơ hồ nghĩ ngợi.
Rốt cuộc cô gái đó là ai chứ?
Mạn Nghiên đứng ở đó rất lâu, đến mức chân tay tê hết cả lên. Trời ẩm ướt, nơi này lại rất nhiều muỗi. Mạn Nghiên bị cắn đến sưng hết cả hai cánh tay vẫn cố chịu, chỉ dám đưa tay xua nhẹ lũ muỗi cứng đầu bay đi.
Hai người đàn ông kia không nói gì nhiều, có tiếng thở dài thườn thượt là chính. Một lúc lâu Mạn Nghiên nghe thấy sột soạt tiếng động nhỏ, bèn bạo dạn ngó đầu ra nhìn.
Hóa ra bọn họ bóc hộp bánh vừa cúng ra ăn! Mà quan sát kỹ, Mạn Nghiên có thể nhận ra hộp bánh này giống với hộp bánh đậu đỏ ở văn phòng của Tôn Bách Thần.
“Tôn Bách Thần, mười năm rồi cậu vẫn không thể quên ư?”
“Còn cậu, thế nào?” Hắn lựa chọn cách hỏi ngược lại anh.
Sau những lời nói không đầu không đuôi ấy, hai người chợt im bặt, không ai nói với ai thêm câu nào.
Sợ bị phát hiện, Mạn Nghiên không dám nhìn lâu. Cô đứng lại chỗ cũ cả một lúc, mới nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Mà trước khi Tôn Bách Thần đi xa, ánh mắt vẫn quyến luyến nhìn về phía ngôi mộ, khóe miệng nở một nụ cười ấm áp, nhưng đượm buồn. Mạn Nghiên vô tình thu trọn khoảnh khắc đó vào mắt, không khỏi ngỡ ngàng.
Cô gái tên Mộc Trà, quan trọng với họ vậy sao?
Hai người đàn ông đi rồi, Mạn Nghiên đường đường chính chính trở ra. Cô đứng trước ngôi mộ, mạo muội nhìn thẳng vào di ảnh người đã khuất.
Cô gái trong ảnh đẹp một cách dịu dàng, ánh mắt trong sáng cùng nụ cười tỏa nắng như thiên thần, đến Mạn Nghiên lần đầu nhìn thấy cũng phải ngây người. Dưới tấm di ảnh là tên của cô ấy “Diệp Mộc Trà” – tên cũng như người, thanh thuần tinh khiết!
Cô gái ấy mất đã mười năm rồi! Chính vào năm hai mươi mốt tuổi, độ tuổi cùng với Mạn Nghiên ở hiện tại.
Mạn Nghiên đốt một nén hương, thắp lên mộ của Mộc Trà. Cô bắt chước hai người đàn ông kia, thành tâm nói một câu chúc mừng sinh nhật.
“Xin lỗi nếu em có hành động mạo phạm đến chị. Chị Diệp, chúc mừng sinh nhật!”
Không quen không biết, chưa từng gặp gỡ, song cô lại đứng trước mộ Mộc Trà rất lâu. Cô không nghĩ gì, cũng không nói gì, cứ lặng lẽ nhìn vào di ảnh của cô ấy.
Trời bừng nắng lớn, trước khi rời khỏi khu nghĩa trang, Mạn Nghiên còn đau đáu về bó hoa lài trên mộ.
“Hoa lài… trùng hợp đến thế sao?”1