Tôn Bách Thần bế Mạn Nghiên vào trong phòng ngủ, để cô ngồi xuống chiếc giường lớn. Hắn định đi vào trong phòng tắm lấy khăn ấm lau mặt cho cô, nhưng Mạn Nghiên đâu chịu ngồi yên, cô lả lướt đi theo Tôn Bách Thần, rồi ôm chầm lấy cổ hắn.
“Bách Thần, anh là đồ đáng ghét, đồ xấu xa, đồ khó yêu, khó chiều…”
Giọng cô mềm nhũn như đứa trẻ lên ba, nũng na nũng nịu, rõ ràng là đang mắng hắn nhưng lại không mang chút uy lực nào. Cả cơ thể Mạn Nghiên nóng rực đổ dồn về phía Tôn Bách Thần, hung hăng cắn mạnh vào cổ hắn.
“Đau!” Hắn gầm lên.
Mạn Nghiên say đến bỉ tí, nào còn phân biệt được đúng sai. Cô cắn Tôn Bách Thần còn chưa đủ, liền quay sang véo mạnh vào hai má của hắn, day qua day lại.
“Mềm quá đi!”
Cô cười ha hả, như muốn trêu tức hắn. Tôn Bách Thần từ bỏ ý định làm cho cô tỉnh táo lại, mà đột ngột xoay người lại đằng sau, nhấc bổng Mạn Nghiên về phía giường.
“Xem tối nay tôi xử em thế nào đây?”1
Hắn vừa ập vào người Mạn Nghiên, đã bị cô né ra. Mạn Nghiên nửa tình nửa mê, nhớ lại mục đích mình hôm nay mình cần gặp hắn, cô lèm bèm hỏi:
“Tôn Bách Thần, tiền viện phí em trả sao anh không lấy chứ? Anh làm vậy là có ý gì, mau nói đi?” Giọng mang chút hung dữ.
“Sao? Tôi thừa tiền nên không muốn lấy. Con bé sỉ diện như em muốn trả lại, hửm?”
“Trả, phải trả! Ai cần tiền anh bố thí chứ.”
Mạn Nghiên chu môi lên đáp lại. Cô lim dim mắt, cả người lâng lâng theo cơn say mèm. Những lời nói của cô thuộc về bản chất nguyên thủy nhất, xuất phát từ trong tâm thức. Chính xác một cách trả lời theo bản năng!
Tôn Bách Thần đã không định nhắc lại chuyện này vào tối nay, sau khi thấy Mạn Nghiên say xỉn thế mức này. Nhưng mà cô đã nhớ ra, hắn đành thuận theo. Tôn Bách Thần nheo mắt nhìn cô, đầu hắn nảy ra một ý nghĩ gì đó, liền hạ giọng hỏi:
“Đồng Mạn Nghiên, em muốn trả chứ gì? Được, trả ngay lập tức đi.”
Hắn dí sát vào người cô, lẳng lặng quan sát cử chỉ của khuôn mặt ửng hồng của cô gái nhỏ. Mạn Nghiên nghe rõ lời hắn nói, vội giãy nảy lên:
“Anh đừng có ép người quá đáng! Em bây giờ đào đâu một khoản tiền lớn vậy trả cho anh chứ. Hừ hừ…” Cô nói, kèm theo vài cái chép miệng vì cổ họng đắng ngắt.
Đúng như ý hắn! Tôn Bách Thần nhoẻn miệng cười một cách bí ẩn. Hắn lân la đến bên vành tai cô, rót vào đó một lời đường mật, dụ dỗ:
“Mạn Nghiên, tôi có cách vẹn cả đôi đường, em muốn thử không? Nếu em đồng ý, tôi sẽ làm một bản giao kèo, em ký vào đó, chúng ta liền xóa hết nợ nần.”
Hắn vừa nói vừa mở tệp ghi âm trên điện thoại lên, để sẵn trên bàn. Mạn Nghiên nghe câu được câu không, trọng tâm lại nghe đúng chỗ “xóa hết nợ nần”, bèn gật đầu cái rụp.
“Được được, Tôn Bách Thần, anh tự mình nói đó nhé. Xóa hết nợ nần!”
Cô gượng người ngồi thẳng dậy, miệng ngáp một hơi thật dài. Mạn Nghiên cau mặt nhìn hắn, ra lệnh:
“Ký cái gì? Giấy bút đâu mau lấy ra đây đi!”
“Ký luôn sao? Hừm, sau này tôi không muốn nghe em nói mình bị lợi dụng lúc say xỉn, bị ép buộc đâu đấy.”
Mạn Nghiên căn bản chẳng quan tâm gì nữa, cô cứ đinh ninh mình sẽ phải ký gì đó để trả nợ. Cảm giác như sắp giải quyết được mọi chuyện, cô không mảy may suy nghĩ nhiều.
“Em không có say nha. Anh mau lấy bản giao kèo gì đó ra đây. Chúng ta ký!”
Tôn Bách Thần hí hửng ra mặt. Lời của Mạn Nghiên nói có máy ghi âm làm chứng, hắn đâu có sợ sau này bị cô lật lọng. Tôn Bách Thần nhanh chân lôi tờ giấy từ trong tủ nhỏ cạnh giường, chuẩn bị sẵn bút mực cho cô ký tên lên.
Mạn Nghiên cầm cây bút còn run run, hai mắt cố mở to nhìn tờ giấy trước mặt cho có lệ. Cô say đến mức chẳng còn phân biệt ký vào đâu nữa, còn đang định quẹt đại lên giữa tờ giấy thì Tôn Bách Thần giữ tay lại.
“Thấp xuống một chút, em phải ký vào bên dưới kìa.”
Dĩ nhiên Tôn Bách Thần đã tắt ghi âm đi rồi, trước khi cầm tay Mạn Nghiên để vào vị trí cố định. Cô quen tay ký roẹt một phát, hoàn thành xong một bản giao kèo. .
||||| Truyện đề cử: Đại Thần Lưu Manh |||||
“Được chưa? Chúng ta hết nợ nhé!”
Cô còn chẳng thèm biết Tôn Bách Thần bắt mình ký cái giao kèo gì, trực tiếp ngồi dậy đi thẳng vào trong nhà tắm. Cô nóng quá, cần phải kiếm nước làm dịu cơ thể lại.
Mạn Nghiên cởi bỏ hết quần áo trên người, ngồi thỏm vào trong bồn tắm. Nước từ vòi sen chảy xuống làm da thịt mềm mại, phút chốc làm kích thích cơ thể mẫn cảm của người thiếu nữ này. Cô run run, đưa tay lên xoa nắn khắp cơ thể.
“Nóng quá.”
Cô chập chững đứng dậy, leo khỏi bồn tắm. Nào ngờ, Mạn Nghiên bị vướng mũi chân vào thành bồn tắm, ngã phịch xuống đất, đau đến kêu trời kêu đất.
“A... Cái sàn nhà tắm này, mày cũng hùa theo Tôn Bách Thần bắt nạt à? Đồ sàn nhà tắm đáng ghét, đồ không có tình người.” Vừa nói, Mạn Nghiên vừa đánh xuống đất, miệng bù lu bù loa như đứa trẻ ăn vạ.1
Tôn Bách Thần nghe thấy tiếng động lớn vội chạy vào trong. Hắn đứng trước cửa đã nghe thấy tiếng cô chửi cái sàn nhà, sốc đến thốt không thành lời. Hành động kia giống một người bình thường sao? Hoàn toàn không!
Hóa ra người ta nói đừng cho con gái uống say là vì thế này à?1
Tôn Bách Thần lắc đầu bất lực, nhẹ nhàng bế thốc cô lên. Mạn Nghiên kẹp hai chân ngang hông hắn, tay ôm cứng ngắc cổ người đàn ông này. Hắn một tay đỡ lấy mông cô, một tay vịn lấy sống lưng, ôm cô ra ngoài giường ngủ.
Cả người cô trần trụi không một mảnh vải che thân, hắn phải kiềm chế lắm mới không nghĩ đến điều xấu xa. Hình như ngày mai Mạn Nghiên còn phải thuyết trình môn học nào đó, hắn không muốn cô không nhấc được mình ra khỏi giường, lại quay sang trách cứ hắn.
Cảm giác chịu đựng cái nóng thiêu đốt khắp da thịt không dễ dàng chút nào. Cả buổi tối Tôn Bách Thần còn chưa ăn gì, hắn giờ còn phải chịu thêm một cơn đói khác. Đúng là tận cùng của nỗi đau mà!1
“Đồng Mạn Nghiên, mau ngủ đi.”
Tôn Bách Thần đem cô đặt xuống giường, Mạn Nghiên vẫn không chịu bỏ chân ra khỏi hông hắn. Hắn bất đắc dĩ nằm đè lên người cô, khuôn ngực ép sát vào đôi gò bồng ngồn ngộn kia. Như có một dòng điện xoẹt qua người Tôn Bách Thần, người hắn tê cứng lại, cảm nhận rõ ràng con cự long đang ngóc đầu dậy, mãnh liệt.
Mạn Nghiên không biết lấy sức lực ở đâu ra mà vật ngược hắn nắm xuống giường. Cô ngồi phắt lên bụng hắn, hứng thú nhún vài cái liền. Tôn Bách Thần nhìn hai hạt lựu hồng đang đung đưa trước mặt, hô hấp bỗng trở nên dồn dập.1
“Định làm gì? Mau nằm xuống ngủ đi.” Hắn nói lời dối lòng.
“Làm gì à? Tôn Bách Thần, lâu nay anh dám bắt nạt em. Hôm nay em phải cho anh biết vỏ quýt dày còn có móng tay nhọn!”
“Nằm yên đó cho em.” Cô quát lên.1