Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 69: Tôn Bách Thần chưa từng nói suông để hù dọa ai cả




Tôn Bách Thần và Vương Phong đều đọc được tin tức trên diễn đàn sinh viên trường, mỗi người mang một suy nghĩ riêng trong đầu. Hắn đợi Mạn Nghiên học xong hai tiết buổi chiều, liền gọi cô lên văn phòng gặp mình.
Cô vẫn còn giận hắn chuyện tối hôm qua, thái độ vô cùng hời hợt. Mạn Nghiên vứt mạnh ba lô ra bàn, rồi ngồi phịch xuống ghế sofa.
“Tìm em có việc gì?” Giọng phát ra mang theo chút cảm giác phiền toái.
“Đứng dậy, bỏ ba lô lại một cách nhẹ nhàng.” Tôn Bách Thần nghiêm giọng, mắt trừng lên cảnh cáo. Hắn cảm thấy cô gái này ngày càng thiếu phép tắc, phải được dạy dỗ lại.
Mạn Nghiên ngồi lì ra đó, không có ý định làm theo lời hắn. Cả người Tôn Bách Thần tỏa ra một mùi nguy hiểm vô hình, hắn đứng khoanh tay trước mặt cô, từ từ đếm ngược:
“Mười… Chín… Tám…”1
Còn ba tiếng đếm cuối cùng, Mạn Nghiên vội vàng đứng dậy. Cô cầm ba lô trên bàn lên, đặt nhẹ nhàng xuống ghế, nhưng thái độ vẫn như cũ, hai mắt lừ lừ lườm hắn.1
“Được chưa?”
Hắn không nói gì, tiến lại ghế kéo cô ngồi lên đùi mình. Mạn Nghiên có chút cự tuyệt, muốn đẩy Tôn Bách Thần ra.
“Giận hửm?”
“Hừ.” Mạn Nghiên thở mạnh thành tiếng.
Hắn ôm cứng cô, tay đan vào tay Mạn Nghiên. Tôn Bách Thần dí sát mặt vào má của cô, cọ cọ mấy cái.
Cô bị nhột, quay đi chỗ khác. Tôn Bách Thần không chịu dừng lại, tiếp tục lấn tới.
“Bỏ em ra, nhột chết đi được.” Mạn Nghiên hơi cáu lên.
Tôn Bách Thần cắn nhẹ vào má cô, Mạn Nghiên muốn vùng ra, bị hắn giữ chặt. Hắn đẩy cô nằm xuống ghế, bá đạo chiếm lấy môi cô, dùng răng cạ vào hai bờ môi mềm, đến khi chúng sưng lên hắn mới quyến luyến rời khỏi.
Hắn hôn cô đến phát nghiện, lúc vui sẽ ôn nhu dịu dàng, lúc tức giận sẽ ngông cuồng chiếm đoạt. Dường như hôn Mạn Nghiên là cách Tôn Bách Thần bày tỏ và giải tỏa cảm xúc. Một biện pháp hữu hiệu không phải ai cũng có khả năng đem lại!
“Anh gọi em có chuyện gì? Nhanh lên, em còn có hẹn với Vương Phong nữa.”
Mạn Nghiên gọi thẳng tên của Vương Phong, làm Tôn Bách Thần vô cùng khó chịu. Điều đó thể hiện mối quan hệ của hai người vô cùng thân thiết, mà hắn không thích điều đó.
Với Tôn Bách Thần, trong mắt Mạn Nghiên chỉ được có một mình hắn!1
“Sau này em giữ khoảng cách với cậu ta một chút, có biết chưa?”
“Xía, anh là cái thá mà đòi quản em chứ? Hết Nhã Yến Kỳ rồi đến Vương Phong, sau này anh còn muốn cấm quản em giao du với ai nữa đây?”1
Mạn Nghiên đẩy hắn ra, ngồi xuống ghế sofa, ngồi dịch sang một bên tạo khoảng cách với Tôn Bách Thần. Hắn mặt dày ngồi sát lại vào cô, ép Mạn Nghiên không còn chỗ để trốn tránh.
“Đặc biệt là Vũ Khắc Dương! Em cắt đứt liên lạc với thằng nhóc đó luôn thì càng tốt.”1
“Bệnh thần kinh.” Cô gạt phắt cánh tay Tôn Bách Thần đang vén tóc mình ra.
“Thích người khác tiếp tục đồn thổi tình yêu đẹp giữa nàng lọ lem và chàng bạch mã hoàng tử, hửm? Đồng Mạn Nghiên, có phải với người đàn ông nào em cũng có thể cười nói vui vẻ, ngồi dính chặt vào như vậy không?”1
Tôn Bách Thần là đang muốn ám chỉ cô là loại con gái ngả ngớn, thích câu dẫn đàn ông sao? Mạn Nghiên không thèm giải thích, cô lạnh lùng nhìn hắn, miệng cười khẩy.
Ở dưới canteen thì bị bạn bè soi mói, bây giờ còn bị Tôn Bách Thần nhục mạ, cô đúng là điên rồi mới yêu tên đàn ông này mà!
“Nói xong rồi phải không? Em về đây.”
Hắn chưa nói chuyện chính, sao có thể để Mạn Nghiên đi chứ? Tôn Bách Thần nắm chặt lấy cổ tay cô, ngang ngược kéo cô ngồi trở lại ghế.
“Em xin nghỉ ở chỗ làm thêm đi. Tôi không thích!”
“Không. Anh đừng có quá quắt.”
Nơi duy nhất giúp Mạn Nghiên hái ra tiền, cô có bị điên đâu mà tự cắt đường sống của mình. Hơn nữa môi trường làm việc ở đó khá tốt, cô còn quen được nhiều người dễ thương, chẳng hạn như chị quản lý.
“Cho em ba ngày. Tôi thấy em còn làm ở đó, tôi thuê người đập nát quán cà phê đó.”1
“Anh dám?” Giọng cô hơi run.
“Tôn Bách Thần chưa từng nói suông để hù dọa ai cả. Đồng Mạn Nghiên, tôi tưởng em phải hiểu rõ điều đó chứ?”
Đúng vậy! Với quyền thế trong tay hắn, muốn cho cái quán cà phê nhỏ đó biến mất không để lại chút vết tích là điều dễ như trở bàn tay. Nhưng cô không cam tâm, Tôn Bách Thần dựa vào cái gì mà bắt cô phải nghỉ làm. Không có tiền làm thêm, cô lấy gì mà sống?
Bị chèn ép đến mức không nhịn được, Mạn Nghiên gắt lên:
“Anh đừng ép người quá đáng. Muốn bức bách em đến chết, anh mới hài lòng phải không?”
Khóe mắt ai đó đỏ hoe, quay mặt sang chỗ khác lảng tránh. Tôn Bách Thần không hiểu nổi người con gái này, sự việc xảy ra tệ hại như vậy, cô còn luyến tiếc điều gì?
Tôn Bách Thần mà là cô, lập tức né nhanh cho đỡ phiền thân!
Hắn thở dài một hơi, tay nắm chặt giấu trong túi quần âu. Giọng điệu trở nên mềm mỏng hơn:
“Ngoan, nghe lời tôi. Từ tuần sau em đến nhà tôi nấu cơm tối, xem như là công việc làm thêm mới đi.”1
“Không thèm.” Cô bặm chặt môi.
“Không thèm cũng phải đến. Đừng có bướng!”
Nói xong Tôn Bách Thần nhấc cô lên, Mạn Nghiên bị mất thăng bằng, rất may hắn giữ chắc nên mới không lộn cổ xuống đất. Tôn Bách Thần bế cô sang bàn làm việc, để Mạn Nghiên ngồi lên đùi mình.
“Anh định làm gì thế?”
Hắn mở máy tính, nhấn vào thư mục chứa video. Bên trong có một đoạn trích xuất từ camera nhà đa năng, là hôm Mạn Nghiên bị nhốt vào trong phòng dụng cụ.
Cô quả thật bị người khác hãm hại, chỉ là người đó đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang cẩn thận, Mạn Nghiên không thể nhận ra là ai. Nhưng nhìn vóc dáng mũm mĩm này, cô dám chắc không phải Nhã Yến Kỳ.
Không sai! Mạn Nghiên từng có suy nghĩ nghi ngờ Nhã Yến Kỳ, dù cô thấy hổ thẹn với lương tâm khi nghi ngờ bạn cùng phòng của mình, nhưng đó là linh cảm, cô không thể khống chế được. Có quá nhiều sự việc xảy ra, xâu chuỗi sự việc, Mạn Nghiên không thể không nghi ngờ. Nhưng khi xem đoạn video này, cô lại cảm thấy an lòng trở lại.1
Tự nhủ với mình không phải Nhã Yến Kỳ…
“Sao? Có quen biết người trong clip không?”
Mạn Nghiên khẽ lắc đầu.
Tôn Bách Thần đã đoán trước được đáp án. Dù có kẻ cố tình hãm hại cô, cũng không ngu ngốc đến mức tự mình ra tay. Nhưng mà không sao, hắn có thể mò ra kẻ đó. Vấn đề là thời gian thôi!
Cả trường đại học Bắc Thành, muốn điều tra hết nữ sinh có vóc dáng mũm mĩm như trong hình, không phải là quá khó khăn.
Còn cả bài viết về Mạn Nghiên với Vũ Khắc Dương trên diễn đàn trường nữa, kẻ đăng bài ngu ngốc đến mức sử dụng máy tính ở thư viện. Tôn Bách Thần rất nhanh đã tra ra.
Có điều kẻ đó chỉ là một thằng nhóc sinh viên năm nhất, hoàn toàn không có mối liên hệ nào với Mạn Nghiên. Tôn Bách Thần liền hiểu ra cậu ta được người khác thuê đăng bài, nhưng có tra hỏi thế nào cậu ra vẫn chối đây đẩy, nói mình làm như vậy muốn tạo tin tức nóng hổi để xem phản ứng của sinh viên trường.
Tôn Bách Thần đã cho xóa bài đăng kia. Chuyện này hắn cần tìm hiểu thêm, để kẻ đứng sau giật dây phải lộ diện.
Hắn chỉ mong muốn tất cả sự việc bẩn thỉu này đều là cùng một người làm, chứ không muốn cô gái nhỏ kia có quá nhiều kẻ địch.
Tôn Bách Thần tự hỏi nếu không có hắn, Mạn Nghiên có bị vùi chết trong cái xã hội toàn cạm bẫy này không? Nếu một ngày hắn buông cô khỏi tầm mắt, cô sẽ trở nên thế nào đây?1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.