Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 8: Tại sao phải mặc cho vướng víu




Hôm nay Mạn Nghiên không có tiết học buổi chiều. Hết buổi sáng, cô ghé qua chợ mua đồ ăn, rồi trở về ký túc xá.
Nhìn thấy Nhã Yến Kỳ vẫn còn nằm lỳ trên giường, Mạn Nghiên thật sự không nỡ bỏ đi cả buổi tối. Nhưng mà cô làm sao có lá gan từ chối Tôn Bách Thần đây?
Mạn Nghiên tạm gác lại chuyện đó sang một bên, vứt nhanh chiếc ba lô lên bàn học rồi chui vào trong bếp. Nấu nướng xong, cô gọi Nhã Yến Kỳ dậy ăn.
“Yến Kỳ, cậu đã đỡ hơn chưa? Có còn thấy mệt hay đau nhức ở đâu không?”
“Tớ không sao! Cậu xem, tớ còn ăn được hai chén cơm này.”
Mạn Nghiên dè chừng một hồi, cuối cùng quyết định mở lời:
“Yến Kỳ, buổi chiều nay tớ phải đi làm thêm, buổi tối phải qua nhà bác gái ở một đêm. Cậu ở lại phòng một mình sẽ ổn chứ?”
Mạn Nghiên hết cách đành lấy lại cái lý do cũ rích. Để thuận tiện ở lại nhà Tôn Bách Thần vào buổi tối, cô đã nói dối Nhã Yến Kỳ rằng mình có họ hàng sống gần khu trường học. Bác thường xuyên bị bệnh, chồng mất sớm, chỉ biết nương tựa vào cô con gái mà sống. Mấy tháng nay chị gái kia đi công tác xa nhà, nên chỉ biết trông cậy vào Mạn Nghiên lúc ốm đau.
Đối với mấy lời bịa đặt của Mạn Nghiên, Nhã Yến Kỳ chưa từng có chút nghi ngờ.
“Bác gái cậu lại bị bệnh sao? Lần này có nặng lắm không? Được, cậu cứ đi đi, không phải lo lắng cho mình đâu.”
Nhã Yến Kỳ càng nói càng làm Mạn Nghiên thêm dằn vặt bản thân. Con đường hiểm hóc này do cô tự chọn, Mạn Nghiên chỉ đành liều mình lao tiếp. Dù sao cũng chỉ vài tuần nữa thôi, qua học kỳ mới, cô có thể thoát khỏi Tôn Bách Thần rồi.
Ăn cơm xong, Nhã Yến Kỳ nhận được email của Tôn Bách Thần.
“Mạn Nghiên, cậu tin được không? Tên đại ác ma Tôn Bách Thần không những không đánh tớ trượt mà còn cho hẳn điểm C nè. Lão còn nói là do thái độ tích cực học tập của tớ, nên mới xem xét hậu đãi này. Tốt quá đi! Nếu hôm đó tớ có thể lết lên lớp làm bài, còn chưa chắc đạt điểm cao như vậy.”
Nhã Yến Kỳ nôn nóng khoe với Mạn Nghiên, miệng nói nhiều không ngớt. Cô chỉ biết gượng cười, phối hợp theo cô ấy ăn mừng.
Mạn Nghiên còn định xin cho Nhã Yến Kỳ điểm cao hơn, nhưng lại sợ cô ấy sinh ra hiềm nghi, phần cũng vì cô biết tinh lực cuồn cuộn của Tôn Bách Thần ở trên giường, nên mới không dám liều mạng.1
Cô tranh thủ ngủ một giấc để còn có sức đi làm thêm.1
Mạn Nghiên làm ở một quán cà phê nhỏ gần trường. Buổi chiều quán khá đông khách, cô phải đến sớm để thay ca, dọn dẹp.
Hôm nay quán có thêm một nhân viên phục vụ mới. Cứ tưởng là ai, hóa ra là Vũ Khắc Dương, cậu bạn cùng lớp sáng nay cho cô thanh chocolate “xui xẻo” kia.1
“Mạn Nghiên, mong cậu chỉ giáo nhiều hơn.”
“Nếu cậu không biết gì cứ hỏi, đừng khách sáo.”
Bình thường quán đông đúc thế này Mạn Nghiên phải làm đến tận bảy, tám giờ mới xong phần việc của mình. Hôm nay có thêm Khắc Dương, dĩ nhiên sẽ nhanh hơn. Xong ca chiều, cô rửa cốc, cậu tranh thủ quét dọn bàn ghế, sàn nhà. Hai người rất nhanh đã được tan ca.
“Này Mạn Nghiên, tôi đưa cậu về.”
“Không cần đâu, tớ đi xe buýt là được.”
Mạn Nghiên thấy ngại, cậu cũng không ép buộc. Khắc Dương lái chiếc mô tô chạy theo sau lưng cô, đợi Mạn Nghiên lên xe buýt mới quay xe về.
Cô tranh thủ ăn chiếc bánh mì ngọt đã mua sẵn, rồi chợp mắt một lúc trên xe buýt. Mạn Nghiên biết chắc chắn đêm nay cô sẽ không được yên giấc, hơn nữa còn phải rất tốn sức nữa.
Trạm xe buýt cách khu nhà Tôn Bách Thần một đoạn, Mạn Nghiên như mọi khi đi bộ vào.
“Binh bong…”
Chỉ cần một hồi chuông, cửa cổng đã tự động mở ra. Cô đi vào bên trong, thấy Tôn Bách Thần đang đứng ngoài sân, khoanh tay nhìn về phía mình. Hắn là đang đợi cô sao?
“Thầy.”
“Đi xe buýt đến đây, hữm? Tôi bảo em bắt taxi, tại sao không nghe lời?”
“Dù sao cũng gần trạm xe buýt, đi taxi hóa ra lại tốn kém.”
Tôn Bách Thần khinh khỉnh nhìn cô, quay người đi vào trong nhà. Rõ ràng hắn đã đưa thẻ tín dụng của mình cho cô, hơn nữa còn là loại VIP, dặn dò cô thích rút bao nhiêu cứ tùy hứng. Tiền là của hắn, cô cần sợ tốn kém sao?1
“Làm sao? Không thích dính dáng đến tôi, nên không muốn dùng tiền của tôi?”
“Không có.” Cô nói lí nhí, không muốn tranh cãi với hắn.
Hiện tại cả người Mạn Nghiên nhễ nhại mồ hôi, rất nóng bức, cô chỉ muốn đi tắm cho dễ chịu. Tôn Bách Thần nhìn ra sự mệt mỏi của cô, hắn thôi không làm khó nữa.
“Em đi tắm đi, quần áo tôi để trên giường.”
“Vâng.”
Tôn Bách Thần ngồi dưới phòng khách xem tin tức trên truyền hình. Mạn Nghiên lên phòng hắn tắm rửa, nhưng còn chưa được bao lâu cô đã xuống lầu, cầm theo chiếc váy mỏng tang, ngại ngùng hỏi:
“Thầy, đồ lót ở đâu? Em tìm không thấy.”
“Dù sao một lát cũng lột ra hết, tại sao phải mặc cho vướng víu?” Hắn thản nhiên đáp, mắt vẫn không rời khỏi màn hình lớn.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.