Sao Đổi Ngôi

Chương 3:




Phải nói là Hức Dực đáng tin cậy hơn Lục Tinh nhiều. Sau một buổi sáng tôi đã có thể bơi lội một mình trong bể bơi.
“Hôm nay tới đây thôi, học từng bước một, không thì thể lực cậu chịu không nổi đâu.” Hứa Dực túm tôi ra, lúc này tôi mới phát hiện trên người hắn có đầy vệt đỏ. Có lẽ trong lúc hoảng loạn tôi đã véo hắn.
Trước đây, lúc Lục Tinh dạy tôi bơi cũng bị tôi “hãm hại” giống vậy, lần nào nó cũng la oai oái rất là khoa trương. Vậy mà Hứa Dực chưa từng phàn nàn một lời nào.
Tôi hơi thẹn thùng: “Hay là cậu véo tôi đi.”
“Không cần.” Hứa Dực liếc nhìn tôi thật sâu: “Ghi nợ lại, sau này còn nhiều cơ hội.”
Cơ hội? Cơ hội gì mới được?
Tôi không hỏi kỹ, tắm rửa xong thì theo Hứa Dực quay về trường học. Vì để cảm ơn Hứa Dực giúp tôi “khai thông đầu óc”, tối đó tôi cố ý mời hắn ra ngoài ăn bữa tiệc lớn, còn đặc biệt chọn quán thịt nướng mà tôi thích nhất.
Trong lúc ăn thì Lục Tinh gọi điện, tôi không kiêng dè gì mà nhận cuộc gọi ngay trước mặt Hứa Dực: “Gì đấy, đang bận ăn thịt nướng rồi.”
“Lục Thần chị không phải người à, đối với vận động viên thì duy trì hình thể là chuyện quan trọng nhất, chị hiểu không, ít ăn mấy món dầu mỡ này dùm cái!”
Tôi không nhường nhịn mà nói lời độc địa: “Cái cơ thể này có bao nhiêu thịt đâu, còn không nặng bằng một cái nắm tay của người ta.”
Vừa nói xong, Hứa Dực gắp thịt ba chỉ hắn vừa mới nướng xong vào chén tôi. Thịt trong miệng tôi còn chưa nuốt xuống, ngọng nghịu nói chuyện với Lục Tinh: “Chưa ăn gì à?”
Hứa Dực lại liếc tôi: “Cậu ăn trước đi, ăn không xong thì tôi vét hết cho.”
Bên kia đầu dây tĩnh lặng một lát, sau đó Lục Tinh rít gào: “Ai đang ngồi cạnh chị đấy? Chị đi ăn với họ Hứa hay gì? Em bảo chị tránh xa hắn ra rồi mà, chị nghe tai này lọt ra tai kia đúng không!”
Tôi sợ Hứa Dực nghe được nên nhanh chóng vặn nhỏ loa lại: “Sắp thi cuối kì rồi, lo mà ôn tập cho tốt đi, rớt môn thì coi chừng đấy.”
Nói xong là tôi ngắt cuộc gọi ngay. Tôi giải thích với Hứa Dực: “Là em... à, là chị gái tôi, lúc nào cũng ăn nói lớn tiếng.”
Hứa Dực không để ý chuyện tôi lỡ miệng: “Tình cảm chị em cậu không tệ nhỉ?”
“Đó là do cậu chưa thấy chị tôi thôi. Xinh đẹp dịu dàng còn hào phóng, độc lập tự chủ có tư tưởng, không có thằng con trai nào không thích chị ấy. Có được chị gái tuyệt vời như thế thì đương nhiên tôi phải yêu thương chị ấy rồi.”
Hứa Dực bật cười, sau đó mới mở miệng: “Tôi thấy rồi.”
“Hả? Khi nào?” Sao tôi không biết?
“Quên rồi.”
Tôi không bỏ cuộc: “Vậy cậu có ấn tượng gì không, cũng xinh mà ha?”
Dường như Hứa Dực đang nhớ lại chuyện xưa, ngập ngừng nói: “Ừ, cũng xinh.”
Tôi vừa lòng, lúc quay về còn mua ly trà hoa quả cho con khỉ.
Hứa Dực không vui: “Cậu mua cho người ta làm gì?”
“Thân thiết với bạn cùng phòng cũng tốt mà.”
“Tôi cũng là bạn cùng phòng với cậu, sao chưa từng thấy cậu thân thiết gì với tôi thế?”
Tôi trả lời theo bản năng: “Hôm nay lượng thịt mà cậu ăn vượt chỉ tiêu rồi, không thể uống mấy loại này được đâu. Chừng nào về tôi rửa nho cho cậu, ngoan nha.”
Hứa Dực hài lòng.
Vì Lục Tinh, tôi sống khổ sở quá!
Con khỉ nhìn sơ qua đã biết chưa từng được bạn cùng phòng mua trà sữa cho bao giờ, có mỗi ly trà hoa quả mà cứ tấm tắc khen ngon, thái độ với tôi cũng thân thiết hơn nhiều.
Tôi ngồi trên ghế coi chương trình giải trí, Hứa Dực thì ngồi bên cạnh. Tôi thường xuyên đút hai quả nho vào miệng hắn. Không khí tương đối hài hòa.
Con khỉ ném ly trà đã uống cạn sạch vào thùng rác, nhìn tôi và Hứa Dực: “Từ lúc nào mà quan hệ hai người tốt đẹp dữ vậy?”
Hình như con khỉ còn chưa biết chuyện giữa em trai tôi và Hứa Dực. Tôi nhìn biểu cảm ngây thơ của con khỉ, đột nhiên thấy cảm thông cho hắn. Một người hy sinh tốt hơn là ba người phức tạp.
Người anh em này, cuối cùng vẫn là trả giá sai chỗ rồi! (!)
Mấy ngày sau đó Hứa Dực luôn giúp tôi học bơi ở phòng tập thể thao. Tôi cũng không biết chuyện xin nghỉ với huấn luyện viên như thế nào, tóm lại là có hiệu quả.
Tuy rằng tôi còn lâu mới sánh bằng vận động viên chuyên nghiệp, nhưng bơi lội giống người bình thường thì không thành vấn đề.
Vài ngày sau, tôi quay về huấn luyện với đội như cũ.
Không biết có nên nói hay không, nhưng mà đứng cạnh nhiều vận động viên bơi lội chuyên nghiệp như này đúng là có chút... sướng!
Lúc tập hợp, mắt tôi không ngoan ngoãn mà ngó loạn khắp nơi. Phong cảnh đẹp tới mức làm người ta nói không nên lời!
Nhưng mà nhìn qua nhìn lại, Hứa Dực vẫn là người đẹp trai nhất.
Tôi không khỏi cảm thán: Không hổ danh là em trai mình, tinh mắt y chang chị gái nó.
Khi tôi đang nghĩ ngợi thì đột nhiên nhìn thấy một chàng trai đứng ở cuối đội ngũ. Tuy không thuận mắt được như Hứa Dực, nhưng mà dáng người cao vút như cọng hành lá xanh mướt, mặt mày cũng rất động lòng người.
Đây là kiểu cún con chăng? Không ngờ trường học nhỏ bé thế này mà trai đẹp kiểu nào cũng có.
Đang chuẩn bị nhìn thêm vài lần thì Hứa Dực tiến tới ngăn cản tầm mắt tôi: “Đừng có nhìn lung tung, sắp tới lượt cậu rồi kìa.”
Huấn luyện viên ra lệnh một tiếng, người bên cạnh tôi “bùm bùm” nhảy xuống nước. Chỉ có một mình tôi là chậm chạp leo xuống cầu thang, sau khi thích nghi với nhiệt độ nước rồi mới bắt đầu bơi lội.
Huấn luyện viên lập tức nổi giận: “Lục Tinh, em coi sân huấn luyện là chỗ tản bộ à? Tôi bảo em bơi ra trước chứ không có bảo em tắm rửa!”
Tốc độ này đã là nhanh nhất rồi đó...
Hứa Dực giúp tôi giải vây: “Cậu ấy mới khỏi bệnh xong, chắc còn còn chưa khỏe hẳn.”
Huấn luyện viên thổi râu trừng mắt: “Làm gì có vận động viên nào yếu đuối như vậy, còn bệnh nặng nữa à, tôi thấy em thiếu luyện tập thì có! Tiểu Hứa, mấy ngày tới trông coi thằng nhóc này cho tôi, giải toàn quốc sắp khai mạc rồi, người ở đội tuyển quốc gia sẽ tuyển hạt giống tốt ở đó. Thằng nhóc này không được tuyển cũng không sao, nhưng ít nhất đừng để tôi mất mặt xấu hổ!”
Mặt huấn luyện viên đen như than, từ lúc đến đây tôi chưa từng thấy thầy cười lần nào.
Tôi sợ tới mức trái tim run rẩy. Lời huấn luyện viên làm tôi nặng lòng, bởi vì nguyện vọng lớn nhất của Lục Tinh là được vào đội tuyển quốc gia. Từ lúc em ấy lựa chọn con đường bơi lội này, mấy năm nay vất vả thế nào tôi biết hết. Bây giờ khổ sở lắm mới có cơ hội, định mệnh lại để chúng tôi hoán đổi linh hồn.
Nếu như vì chuyện này mà em trai không được tuyển chọn, vậy thì tiếc nuối biết bao nhiêu...
“Tôi giúp cậu.”
Khi tôi lo lắng không thôi thì Hứa Dực đi đến: “Cậu muốn vào đội tuyển quốc gia mà đúng không? Tôi giúp cậu tập luyện.”
“Cậu cảm thấy trình độ của tôi... có khả năng sao?”
Hứa dực không làm tôi mất tự tin, ho nhẹ một tiếng: “Ít nhất cũng phải nỗ lực đã, không cố hết sức thì tiếc lắm.”
Hắn nói đúng, tôi không thể từ bỏ! Em trai ngốc ở nhà còn phải dựa vào tôi mà!
Tôi lấy lại tinh thần, theo Hứa Dực đi ra ngoài. Cún con mới thấy hồi nãy đột nhiên ngăn tôi lại: “Lục Tinh, chuyện lúc trước tôi nói với cậu sao rồi?”
“Chuyện gì?”
Chàng trai nhăn mày, vành tai đỏ lên: “Chuyện giới thiệu tôi cho chị cậu đó.”
Chỗ này có chuyện liên quan đến tôi à? Tôi chớp mắt: “Cậu muốn theo đuổi chị ấy?”
“Ừ.”
Ơ hay! Thằng nhóc Lục Tinh này, chuyện quan trọng vậy mà không thèm nói tôi biết!
Tôi nổi hứng nói: “Muốn theo đuổi chị tôi thì chúng ta phải hiểu biết sơ sơ đã, ví dụ như ăn chung bữa cơm. Hay là vầy đi, chúng ta đi ăn một bữa, tôi sẽ tâm sự kỹ càng với cậu chuyện này được không?”
Tôi nói xong mới sực nhớ ra Hứa Dực còn đứng ngay cạnh: “Hứa Dực à, không thì cả ba chúng ta ăn chung?”
Hứa Dực lạnh mặt: “Hai người đi đi.”
Hắn dứt lời là đi luôn. Đang êm đẹp, sao tự nhiên nổi giận rồi?
Con trai khó hiểu thật.
Tối đó lúc đi ăn với cún con, tôi không thể nào ngừng nghĩ về chuyện Hứa Dực thay đổi thất thường được.
Tôi hơi mất tập trung. Huống chi tôi còn chưa biết có phải Hứa Dực đã nâng cao tiêu chuẩn tìm bạn đời của tôi lên rồi hay không. Tôi luôn cho rằng cún con này chỗ nào cũng tốt, nhưng mà tổng hợp lại thì chẳng có cảm giác gì.
Trên đường trở về, tôi mua ít đồ ăn vặt cho Hứa Dực và con khỉ. Gần đây con khỉ được tôi cho ăn nhiều nên thân thiết lắm, thấy tôi về là ra đón ngay. Trên mặt hắn còn đắp miếng mặt nạ tôi cho mấy hôm trước.
“Ngôi sao nhỏ lại mua đồ ăn ngon gì về đấy?”
Tôi để túi lên bàn: “Tự chọn đi.”
Tôi cũng đưa cho Hứa Dực một túi mà hắn không thèm để ý tới tôi. Con khỉ nháy mắt, lắc đầu ra hiệu ám chỉ tâm trạng hắn không tốt.
Vậy là còn giận à?
Tôi không hiểu nổi, đang định hỏi một chút thì Lục Tinh gọi video đến. Tôi vội vàng chạy ra ban công nhận cuộc goi.
Tôi hỏi Lục Tinh: “Sao lúc trước em không nói với chị là trong trường em có người yêu thầm chị hả?”
Lục Tinh lập tức cảnh giác: “Ai, thằng nào tìm chị? Có phải họ Hứa không?”
Gì mà họ Hứa, tôi nhớ rõ cún con mang họ Đàm.
Lục Tinh nghe vậy thì nhẹ nhàng thở phào: “Quả dưa non thôi, đâu phải kiểu chị thích đâu, em làm chuyện dư thừa làm gì cho mệt.”
Không ai hiểu rõ chị bằng em.
Thật ra tôi không thích mấy nhóc còn hôi sữa, còn kiểu chó săn như Hứa Dực thì... vừa vặn hợp ý tôi.
Khoan đã, tôi nghĩ bậy bạ gì thế này? Tôi bị ý nghĩ đột nhiên nảy ra đó dọa giật mình.
Lục Tinh thấy tôi không nói lời nào thì cảnh tỉnh tôi: “Chị đang khoác bộ da của em đó, ở trường học đàng hoàng chút, đừng có ngày nào cũng kề vai sát cánh với đám con trai rồi làm em mang tiếng đấy!”
Em trai nhắc nhở bây giờ tôi là Lục Tinh, cho nên hôm nay tôi bỏ rơi bạn trai chính quy, đi ăn với người khác nên Hứa Dực giận à?
Lúc tôi đang cân nhắc thì đầu dây bên kia có ai đó kêu em trai tôi. Em ấy bất lực nói: “Lớp trưởng của chị rủ em đi WC chung. Bọn con gái các chị phiền quá, đi WC còn phải chia bè kết phái. Không nói nữa, chị giữ sức khỏe nhé.”
Em trai la lên “tới liền” xong là ngắt cuộc gọi ngay làm tôi ngu người.
Từ lúc nào mà tôi có thói chia bè kết phái đi WC. Có phải học sinh tiểu học đâu? Hơn nữa tôi và lớp trưởng hình như đâu có thân thiết lắm?
Thôi đi, bây giờ tôi không có tâm trạng quan tâm chuyện này. Tôi quay đầu, nhìn chàng trai viết năm chữ “người sống chớ quấy rầy” trên mặt kia mà thở dài.
Biết làm sao bây giờ, phải dỗ thôi chứ sao.
Yêu đương phiền phức ghê.
Tôi lết lại gần hắn: “Hứa Dực, cậu không ăn đồ ăn vặt tôi mua cho à?”
“Không đói bụng.”
“Thế tối nay cậu ăn gì rồi nè?”
“Không ăn.”
Nghe thấy chưa, ghen chứ gì nữa.
Tôi tự nhéo lỗi tai, ho nhẹ nói: “Có muốn... lên nằm thử coi màn giường của tôi thế nào không?”
...................
(!) 终究还是错付了/ cuối cùng vẫn là thanh toán sai: Một câu nói trong "Chân Hoàn truyện", cảnh Chân Hoàn nhận ra mình chỉ là thế thân, khóc thốt lên câu này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.