Sao Giấy

Chương 2:




4
Khi đám cưới đã kết thúc, tôi ngồi ở chỗ của mình một lúc lâu, chậm chạp không muốn đứng dậy.
Tôi đã nhiều lần mơ về đám cưới giữa tôi với Giang Sâm.
Lúc chúng tôi còn ở bên nhau, tôi đã từng cùng Tô Tình trò chuyện suốt đêm.
Váy cưới loại nào mới đẹp, hoa cưới thì nên chọn hoa gì, tổ chức đám cưới theo kiểu truyền thống hay phương Tây.
Thậm chí cả thực đơn món ăn dùng trong đám cưới cũng được chúng tôi hào hứng chọn lựa vào lúc nửa đêm.
Chúng tôi đã sắp xếp mọi thứ.
Điều duy nhất tôi không thể ngờ đó chính là nhân vật chính của đám cưới này lại không phải là mình.
Tôi ngẩng đầu nhìn Tô Tình và nói rằng hôm nay mình sẽ không khóc.
Nhưng vào giây phút này, tôi không thể kìm được nữa.
“Tớ phải làm sao bây giờ, tương lai của anh ấy và tớ đã không còn liên quan một chút gì đến nhau nữa.”
“Tô Tình, tớ thật sự…đã mất đi anh ấy rồi.”
“Tớ…”
Tôi không còn nói gì được nữa.
Bảy năm yêu thầm, ba năm bên nhau.
Giang Sâm, người đã tồn tại trong cuộc đời tôi suốt mười năm, ngày hôm nay đã hoàn toàn biến mất.
Tôi thậm chí còn không có tư cách để thích anh ấy nữa.
5
Tôi đã khóc rất nhiều.
Nửa đêm tỉnh giấc, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ tôi bỗng cảm thấy thật khó thở.
Tôi hít một hơi sâu, cảm thấy lòng mình đau nhói.
Phải mất một lúc lâu tôi mới có thể làm bản thân bình tĩnh lại.
Tôi tình cở mở cuốn nhật ký hồi cấp 3 ra, từng trang viết chứa đựng những tình cảm ngây ngô của thuở học trò.
Tôi ngồi dưới đất, nhìn thật lâu, thật lâu.
Nếu lúc còn trẻ, bạn thích một ai đó trong một khoảng thời gian thật dài.
Dài đến nỗi mà không biết kết thúc là gì.
6
Cuốn nhật ký rất cũ nhưng vẫn được lưu giữ tốt.
Lúc trước tôi từng nghĩ đến việc cho Giang Sâm xem cuốn nhật ký này nhưng mãi mà không có cơ hội.
Khi tôi cẩn thận lật trang đầu tiên ra, mắt tôi đã đỏ hoe.
Đó là lần đầu tiên mà tôi gặp Giang Sâm.
Ngày 21 tháng 9, trời nắng.
Giáo viên kéo dài lớp học, nên tôi đã bỏ lỡ món mì nấm mà mình muốn ăn.
Nhưng hôm nay tôi gặp một chàng trai, cậu ấy cũng không mua được món này giống tôi.
Cậu ấy trông có chút quen quen, hình như mấy bạn nữ trong lớp thường hay nhắc đến cậu.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của tôi, cậu ấy nhìn sang rồi mỉm cười.
Chàng trai này có nụ cười rất đẹp.
Tim tôi bỗng đập nhanh, vội vàng quay mặt đi.
Ngày 23 tháng 9, trời nắng.
Hôm nay tôi lại đi ăn mì nấm, tình cờ gặp cậu ấy tiếp.
Cậu ấy đứng trước mặt nên tôi cũng nhìn một hai lần.
Cậu ấy hình như cũng giống như tôi, hôm nay chúng tôi đã chiến đấu vì món này.
Giờ tự học buổi tối, tôi đến văn phòng để nhờ giáo viên giảng lại bài, lại đụng phải cậu ấy ở đây.
Thật là trùng hợp.
Góc nghiêng của cậu ấy cũng rất đẹp.
Sau khi trở về tôi có tìm hiểu một chút, thì ra Giang Sâm là người có điểm đầu vào cao nhất khóa chúng tôi.
Là một học sinh giỏi đấy, đúng là lợi hại!
Tôi phải cố gắng để nằm trong top đầu mới được!
Ngày 27 tháng 9, mưa nhẹ.
Hôm nay trời mưa, tôi giẫm phải vũng nước làm giày ướt sũng, khó chịu cả một buổi sáng.
Tôi ghét những ngày mưa.
Khi vào nhà ăn, tôi tình cờ đi ngang qua Giang Sâm đang rời khỏi nhà ăn.
Cao quá, chắc tôi còn không đứng tới vai cậu ấy nữa.
Ngày 25 tháng 10, trời nhiều mây.
Hình như tôi đang vô tình chú ý hơn đến giờ ăn của Giang Sâm rồi, cậu ấy luôn thích đến muộn hơn người khác, là lúc mà mọi người đã rời đi bớt rồi ấy.
Đây có phải thói quen của học sinh giỏi không nhỉ? Thích ở một mình.
Hôm nay tôi cố ý lề mề trong lớp một hồi rồi mới xuống nhà ăn, nhưng không gặp cậu ấy nên cảm thấy hơi thất vọng.
Mặc kệ đi, ăn xong phải cố gắng phấn đấu thôi.
Có rất nhiều môn phải học, buổi chiều rất dễ buồn ngủ, phải đi rửa mặt rồi vào lớp thôi.
Ngày 11 tháng 8
Kết quả bài kiểm tra hàng tháng giảm sút, buổi tự học của lớp tôi náo loạn hết cả lên.
Nhiều bạn cùng lớp đã chạy đến văn phòng để xem trước.
Tôi nghe thấy họ nói Giang Sâm lại đứng đầu lớp nữa rồi.
Quá đỉnh.
Tôi tụt hạng một chút, trên trang đầu tiên không có tên của tôi.
Có chút mất mát.
Tôi và cậu ấy lại không nằm cùng trên một trang.
Cùng là người, mà sao khoảng cách lại lớn đến vậy chứ.
Ngày 11 tháng 11, ngày nắng yêu thích của tôi.
Sau bao ngày đi ăn mì nấm, lần này Giang Sâm đứng sau tôi.
Khi nhận ra điều này, tôi nói chuyện lắp ba lắp bắp, mặt đỏ bừng.
Chỉ đến khi tìm được một chỗ và ngồi xuống, tôi mới nhận ra mình đang lo lắng về chuyện gì đó mà không giải thích được.
Ngày 1 tháng 12, nắng đẹp.
Chắc do tôi hay để ý tới, cho nên số lần đụng mặt cũng ngày càng nhiều hơn.
Nhưng tôi không bài xích chuyện ấy.
Giang Sâm thích nước lọc, không thích nước ngọt, cậu ấy thường sẽ đi mua một chai sau giờ tự học buổi tối.
Tôi cũng thích ở lại trước cửa siêu thị một lúc.
Đây có lẽ là khoảng thời gian thư giãn nhất trong ngày.
Chuyện gì cũng không nghĩ đến, đơn giản chỉ là thư giãn thôi, sau khi nhìn thấy Giang Sâm mua nước xong rời đi, tôi cũng giữ khoảng cách không xa mà cũng không gần đi theo phía sau.
Chậm rãi trở về ký túc xá.
7
Tôi đưa tay lên chạm vào những giọt nước mắt, cảm thấy đầu mình ong ong, khó chịu vô cùng.
Khi đó, tôi luôn thích hòa mình vào đám đông, vô thức nhìn theo Giang Sâm. Giống như là khoảnh khắc được nhìn thấy anh ấy, trái tim đang treo lơ lửng của tôi có thể hạ xuống.
Lúc đó tôi không biết thích là gì, chỉ vô cùng muốn gặp được người này thôi.
Tôi cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy anh.
Sau này, khi tôi nhận ra rằng bản thân mình thích một người, đó là chuyện xảy ra vào nửa cuối năm lớp 10.
Sáng hôm đó, tôi nghe mấy bạn nữ trong lớp bàn tán rằng có bạn nữ lớp bên sắp tỏ tình với Giang Sâm.
Những tin tức kiểu này sẽ luôn được lan truyền một cách sôi nổi và nhanh chóng trong trường cấp 3.
Trong giờ tự học buổi sáng toàn là mấy lời thì thầm về chuyện này.
Bàn tay cầm bút của tôi bất giác siết chặt lại.
Đó là lần đầu tiên tôi mất tập trung trong lớp.
Buổi trưa trong căng tin có rất nhiều người, từ lúc bước vào tôi cứ nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy Giang Sâm ở một góc không quá đông người.
Thời tiết hôm nay rất lạnh, áo khoác của anh khá mỏng, anh ấy đang ăn cơm với vẻ mặt bình thản.
Chuyện tỏ tình tối nay chắc có lẽ là anh không biết, mà cho dù có biết thì cũng sẽ không làm anh dao động một chút nào cả.
Bởi vì từ khi tôi gặp anh, cho dù là phát biểu trên trường hay ở bất kỳ sự kiện nào, vẻ mặt của anh cũng đều thong dong trầm tĩnh.
Không có việc gì có thể làm dậy sóng cảm xúc của anh.
Nhưng tôi đã bồn chồn trong suốt một ngày.
Tôi thầm để ý đến cô gái sắp tỏ tình với anh, trong bức tranh đen trắng của trường trung học đầy những cô gái bình thường, cô ấy lại trông như một con bướm sặc sỡ vậy.
Lặng lẽ đáp xuống bên cạnh chàng trai nọ.
8
Giang Sâm đứng tại chỗ, ánh đèn chỗ sân thể dục rất tối, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.
Chỉ thấy anh hơi cúi đầu, lẳng lặng nghe bạn nữ đối diện tỏ tình.
Tỏ tình, lớp một, Giang Sâm, sự kết hợp của những điểm nóng này đủ để tạo nên một làn sóng lớn trong cuộc sống trung học nhàm chán.
Người đến hóng chuyện vui rất nhiều, tôi đứng lẫn trong đám người, khẩn trương hơn bất kỳ ai.
Nhưng tôi cố gắng để che giấu.
Tôi cũng giả bộ như đám đông bình thường đến xem chuyện náo nhiệt, đứng cách đó không xa yên lặng nhìn chăm chú.
Chờ đợi.
Khoảnh khắc ấy, dù cho bây giờ có nhớ lại, tôi cũng cảm thấy nó dài dằng dặc.
Thời khắc mà trái tim tôi đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực kia khiến tôi nhận ra.
Có lẽ mình đã thích chàng trai này.
Từ thích này, đơn giản nhưng cũng khiến trái tim ngây ngô thuở ấy đập mạnh không ngừng.
Anh như một cơn gió nhẹ vô tình xuất hiện, khi bình tĩnh lại mới phát hiện không biết từ lúc nào, cơn gió này đã khắc sâu vào tim mình.
9
Lời tỏ tình của cô gái kia cuối cùng cũng không thành công.
Để có thể nghe rõ một chút, tôi đã cố ý nhích lại gần.
Tôi nghe thấy câu trả lời của Giang Thần, giọng nói của anh ấy trầm thấp nhưng lại dịu dàng lạ thường.
Anh ấy nói, cảm ơn tình yêu của bạn, nhưng vì tương lai chung của chúng ta, tôi sẽ không nhận nó.
Chúng ta nên dành nhiều sự tập trung của bản thân vào đúng chuyện.
Hoa có thời kỳ ra hoa.
Tôi cũng hy vọng rằng sự xuất hiện của tôi sẽ không làm bạn bị chậm trễ.
Bạn thấy sao?
Anh nói không nhanh không chậm, từ chối dứt khoát nhưng không làm mạo phạm đến bạn nữ kia.
Thật khó để không có tình cảm với một chàng trai như vậy ở tuổi thiếu niên.
Tôi cũng không ngoại lệ.
10
Năm lớp 11 phân ban tự nhiên xã hội, tôi và Giang Sâm được xếp chúng vào một lớp.
Tôi vẫn nhớ như in giây phút khi mình bước vào lớp, cảm xúc của tôi không thể nào yên được cho đến khi kết thúc tiết tự học buổi tối.
Làm sao tôi có thể bình tĩnh lại đây?
Không cần phải đi ngang qua hành lang, nhìn vào cửa sổ lớp học mỗi ngày.
Không cần phải cố tình tìm kiếm bóng hình anh trong nhà ăn.
Không cần phải thông qua mấy bạn nữ trong lớp mới biết được về cuộc sống hàng ngày của anh nữa.
Tôi không dám diễn tả niềm hạnh phúc của mình ra ngoài mặt, nhưng tôi nhớ rõ cuốn nhật ký ngày ấy dài cả một trang giấy khi nói về chuyện này.
11
Khi lên lớp, anh ấy thường tập trung và nghiêm túc, những kiến thức trọng tâm luôn được nắm bắt và tiếp thu ngay từ lúc trên lớp.
Tôi đã cố gắng hết sức để bắt kịp anh, chỉ để đến gần anh ấy hơn một bước.
Tôi sẽ chú ý đến khoảng cách với anh ấy mỗi khi nhận được kết quả thi hàng tháng.
Dù thu hẹp chỉ một chút cũng khiến tôi vui cả buổi chiều.
Điều đó có nghĩa là, tôi đang ngày một đến gần anh ấy hơn, chậm rãi và chắc chắn.
12
Ngày hôm đó, tôi lấy hết can đảm, cuối cùng cũng nói câu đầu tiên với Giang Sâm.
Tôi đã hỏi anh ấy về một bài toán.
Giang Sâm luôn rất kiên nhẫn với các bạn học của mình, anh ấy giải thích từng bước một rất cẩn thận.
Nói xong, anh ấy ngước nhìn tôi, “Thế nào, cậu có hiểu không?”
Tôi như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu lia lịa.
Nhưng tôi thật sự không biết rằng não của mình sẽ không thể hoạt động bình thường vào thời điểm ở gần người mà mình thích.
Sau giờ học, tôi lại một mình nghiên cứu rất lâu, chợt ngẩng đầu lên thì thấy Giang Sâm đang đứng cạnh bàn.
Giọng nói như mang ý cười, anh ấy nhìn chằm chằm vào nó trong hai giây và cười nói: "Thật ra, tôi có thể nói lại lần nữa."
Tôi sững người, sau một lúc tôi chỉ có thể nói: "Hả?"
Giang Sâm khẽ khom người, lấy cây bút trên tay tôi, trước khi nói còn nghiêng đầu nhìn tôi, hỏi.
"Lần này cậu phải nghe đuổi kịp dòng suy nghĩ của tôi, và lắng nghe thật cẩn thận."
Hoàng hôn ngày hôm đó rực rỡ, nhuộm đỏ một nửa bầu trời.
Nó cũng làm mặt tôi đỏ bừng.
Nếu ai đó có thể nghe thấy nhịp tim của tôi, chắc chắn họ sẽ cảm nhận được niềm vui của nó vào lúc này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.