Sao Giấy

Chương 3:




13
Kỳ thi hàng tháng lần đó, điểm toán của tôi bằng với Giang Sâm.
Điểm mấy môn khác cũng khá cao.
Tôi cầm tờ bài thi mà rơm rớm nước mắt.
Những nỗ lực gần đây của mình quả đúng là không vô ích mà.
Tôi không dám quấy rầy đến anh, chỉ có thể lại gần từng chút từng chút một.
Đợi đến thời điểm thích hợp, lúc mà tôi đã đủ tốt.
Tôi sẽ tỏ tình với anh.
14
Yêu thầm là sự hỗn loạn chỉ của riêng một người.
Giang Sâm sẽ không biết được, những lúc tôi giả vờ bình tĩnh trước mặt anh như thế, trong lòng sớm đã loạn đến mức không thể kiểm soát nổi.
Có vô số đêm tôi từng có lúc không thể chịu nổi, lại nghĩ đến một niềm tin nho nhỏ đủ để khiến tôi tiến về phía trước.
Lúc đó tôi rất vụng về, dùng mấy câu hỏi ngu ngốc để đến cạnh anh.
Anh luôn có thể trả lời tốt mấy câu hỏi đó.
Anh ấy còn nhớ tên tôi nữa, điều đó khiến tôi hạnh phúc trong cả một khoảng thời gian dài.
Khi ấy tiết tự học là thời gian mà tôi yêu thích nhất. 𝙏hử thách tì𝗆 t𝐫ang gốc, géc gô ﹟ 𝙏𝐫𝗨𝗆𝙏𝐫𝘶y 𝑒n.𝒱𝗡 ﹟
Bởi vì trong thời gian ấy, giáo viên luôn nhờ Giang Sâm ngồi trên bục giảng giám sát, chỉ cần tôi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy anh.
15
Lần có thành tích tốt nhất, tôi trở thành người đầu tiên thành công kéo Giang Sâm xuống khỏi vị trí thứ nhất.
Trong tiết tự học, mọi người đều xì xào về lần phát huy cực tốt này của tôi.
Chỉ có Giang Sâm ngồi yên ở chỗ của mình, lẳng lặng nhìn tờ bài thi.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh ấy ngẩng đầu lên, tôi chưa kịp né tránh, ánh mắt tôi đối diện với mắt anh.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy trái tim mình như nổ tung.
Giang Sâm không nói gì, giơ ngón tay cái về phía tôi.
Tình cảm đơn thuần như thế là điều khó mà có thể cưỡng lại ở thời điểm ấy.
16
Nửa cuối năm lớp 12, áp lực quá lớn khiến tôi gục ngã không biết bao nhiêu lần.
Điểm của tôi cứ lên xuống thất thường.
Tôi bị giáo viên gọi lên văn phòng, lúc bước ra mắt tôi đã đỏ hoe.
Không còn mấy người trong lớp, bọn họ đều đi ăn tối cả.
Lúc tôi đang buồn bực nằm gục đầu trên bàn thì có ai đó vỗ vào lưng tôi.
Đó là lần đầu tiên Giang Sâm chủ động đến bắt chuyện với tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, bỗng cảm thấy bản thân quá thê thảm, xấu hổ muốn cúi đầu xuống.
“Lộc Duyên” Giang Sâm dịu dàng nói, “Tôi có một thứ muốn cho cậu.”
Anh ấy mở lòng bàn tay ra, những ngón tay trông thật thon dài, có một ngôi sao bằng giấy màu xanh nằm ngay giữa lòng bày tay ấy.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, không nói nổi nên lời.
Giang Sâm đặt ngôi sao giấy lên mặt bàn, cả người tựa vào mép bàn, chậm rãi nói, “Thành tích lên xuống là chuyện rất bình thường.
“Cậu đừng lo lắng quá, cứ xem lại cho kỹ lỗi sai của mình, ghi nhớ nó rồi luyện tập lại nhiều lần.”
“Cậu có thể làm được mà, đúng không?”
Khoảnh khắc ấy tôi mới biết Giang Sâm là đến an ủi tôi.
Cảm giác khi mà được chàng trai mình yêu thầm đến an ủi là như thế nào, chắc có lẽ là ngay khi trong mắt có ánh nước mắt, khóe môi lại không nhịn được mà cứ nhếch lên.
Tôi hỏi Giang Sâm, cậu có làm như thế bao giờ chưa?
Giang Sâm mỉm cười, “Có chứ, là lần đầu tiên bị cậu đánh bại.”
Tôi cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
Tôi lại hỏi Giang Sâm rằng cậu muốn vào trường đại học nào, anh ấy nói mình muốn đăng ký vào đại học H.
[Đại học H]
Tôi thầm ghi nhớ trong lòng, đó cũng là mục tiêu nửa cuối học kỳ này của tôi.
17
Tôi đặt ngôi sao giấy đó lên bàn, mỗi lần nhìn thấy nó đều không khỏi thở dài.
Ngôi sao này được xếp trông thật đẹp mắt.
Cho đến một ngày nọ tôi vô tình mở nó ra, thấy được một dòng chữ nhỏ bên trong đó.
Nét chữ ngay ngắn chỉnh tề.
“Chúc cậu sẽ tỏa sáng như một vì sao.”
18
Ngày hôm sau lúc tôi vừa mở mắt ra đã là giữa trưa, trong ngực vẫn còn ôm cuốn nhật ký.
Trang giấy đều ẩm ướt hết.
Tôi sờ lên mặt mới nhận ra trên mặt toàn là nước mắt.
Tôi có một giấc mơ rất dài và tôi đã khóc mãi.
Tôi cứ khóc nhưng lúc tỉnh dậy lại không nhớ mình khóc vì điều gì.
Tôi thu dọn đồ đạc, hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi.
Tô Tình ngồi ở trong phòng khách, trong khoảng thời gian này cô ấy vẫn luôn ở bên tôi.
Tôi muốn tặng gì đó cho cô ấy nên quyết định sẽ nấu một bữa ăn.
Khi đi siêu thị, tôi vô tình bắt gặp đôi vợ chồng Giang Sâm.
Tôi đứng sững lại, không thể nhấc nổi một bước chân.
Bởi vì hình như tôi đã nghe thấy Giang Sâm nhắc đến tên mình.
Anh ấy nói với vợ mình rằng, “Lộc Duyên sau này sẽ không xuất hiện nữa.”
“Sẽ không còn một ai có thể quấy rầy chúng ta.”
Tôi đông cứng người, giống như rơi xuống hầm băng vậy.
Giang Sâm có lẽ là vẫn còn nhớ đến tôi.
19
Tôi đẩy giỏ hàng qua đó, chưa kịp đợi tôi tới gần, Tô Tình ở ngay góc cua kéo tôi lại.
Ánh mắt cô ấy nhìn tôi tràn ngập sự lo lắng, “Duyên Duyên, cậu làm sao vậy?”
Tôi giơ tay chỉ về phía Giang Sâm ở cách đó không xa đang muốn rời đi, “Tớ vừa nghe thấy anh ấy nhắc đến tên mình…”
“Tô Tình” giọng tôi nghẹn ngào “Có khi nào anh ấy đã nhớ ra tớ rồi không?”
Tô Tình nhìn xung quanh, chợt thở dài.
“Duyên Duyên, cậu xuất hiện bên cạnh cậu ấy bao nhiêu lần rồi, nhớ được tên cậu không phải là rất bình thường sao?”
“Hơn nữa cậu ấy đã kết hôn rồi, cho dù có nhớ ra đi nữa thì cậu có thể làm được gì đây chứ?”
Giọng Tô Tình nhẹ nhàng, mang một chút trấn an, “Cậu đã nói sẽ không đến quấy rầy họ nữa rồi mà.”
“Nhưng có khi nào…anh ấy thật sự nhớ ra tớ không?”
Tô Tình nắm tay tôi, rũ mắt thấp giọng nói, “Sẽ không.”
20
Đêm hôm đó, tôi mơ một giấc mơ.
Mơ lại cái đêm mà tôi tỏ tình với Giang Sâm.
Khi đó anh trông không có vẻ gì là kinh ngạc cả.
Anh ấy đứng trước mặt tôi, sau khi nghe tôi tỏ tình, cúi đầu thấp giọng cười.
Để tôi đứng tại chỗ ngơ ngơ ngác ngác.
Một lúc sau tôi mới nghe thấy giọng nói với ý cười bên tai.
“Đúng là không dễ dàng mà.”
“Chờ đợi cho đến lúc nghe được lời tỏ tình của em.”
Sau khi nghe anh ấy nói, não tôi như bị đóng băng.
Từ khi Tô Tình biết tôi thích Giang Sâm, cô ấy luôn giục tôi nhanh đi tỏ tình.
Nhưng tôi luôn cảm thấy phải chờ thêm chút nữa, chờ cho đến lúc tôi có thể đến gần anh hơn.
Chờ khi có thời gian thích hợp, chờ cho tôi đủ tốt.
Sau đó dần dần tần suất Giang Sâm xuất hiện bên cạnh tôi ngày một nhiều hơn.
Khi tôi gặp khó khăn, anh sẽ luôn kiên nhẫn chỉ tôi cách giải quyết từng bước từng bước một.
Và dù đã qua bao lâu, mỗi lần đến gần anh tôi đều mụ mị cả người.
Giang Sâm sẽ kiên nhẫn nhìn tôi, nửa đùa nửa thật nói, “Thật ra tôi có thể nói lại lần nữa.”
Vào giây phút đó, tôi bỗng như trở lại khoảng thời gian ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu vào ô cửa lớp rọi lên người anh như thuở ấy.
Đó cũng là lúc tôi nhận ra rằng, chàng trai mình yêu thầm nhiều năm như thế, đã từng chút từng chút lại gần nhau hơn.
Tôi cứ ngỡ mọi chuyện là do giáo viên sắp xếp, thật lâu sau tôi mới biết rằng là Giang Sâm đã chủ động đến bên tôi.
Tôi cố gắng nỗ lực ở nơi anh ấy không thể nhìn thấy, và anh cũng ở nơi tôi không thể nhìn thấy.
Âm thầm giúp tôi trưởng thành.
Cho đến khi theo kịp bước chân của anh.
Ngày xưa, tôi chỉ hiểu đơn giản về dịu dàng.
Nhưng từ khi nói ra lời tỏ tình, tôi mới hiểu rõ hơn về ý nghĩa của sự dịu dàng từ trên người Giang Sâm.
Anh ấy nói với tôi, “Em đừng tự ti, anh muốn em thật sự cảm thấy rằng bản thân mình giỏi, không cần phải ngưỡng mộ một ai khác cả.”
“Học tập cũng vậy, tình yêu cũng thế.”
“Em không cần phải ngước nhìn anh, chính em cũng là một vầng trăng.”
Lúc ấy tôi mới nhận ra rằng, trong khoảng thời gian này, Giang Sâm đã nỗ lực ở phía sau tôi.
21
Sau khi tỉnh lại, tôi không thể ngủ tiếp được nữa.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tiềm thức đã quen quay mặt về hướng nam, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn.
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định trong một lúc lâu, như thể điều này có thể làm vơi đi nỗi buồn của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.