Sao Giấy

Chương 4:




22
Tôi vẫn không thể kìm được mà đi tìm Giang Sâm.
Nhưng khi thật sự đến gần khoảnh khắc đó, tôi lại thấy do dự.
Tôi đứng bên kia đường, nhìn hai người họ bên phía đối diện, không thể nhấc nổi bước chân.
Giang Sâm cẩn thận nhìn vợ mình, cúi xuống nói gì đó với cô ấy.
Người phụ nữ cười rộ lên, vỗ nhẹ lên người anh.
Bầu không khí ấy hòa hợp đến nỗi không thể chứa thêm một ai.
Tôi có thể qua đó với tư cách gì đây?
Tôi không biết nữa, đầu tôi đau quá.
Tôi cảm thấy bản thân khó thở muốn chết đi được.
Giang Sâm sao lại quên đi tôi chứ?
23
Ngày hôm sau tôi lại đến siêu thị đó.
Không thấy Giang Sâm đâu, chỉ bắt gặp vợ anh.
Cô ấy có lẽ không thích tôi lắm, ánh mắt dò xét tôi từ trên xuống dưới.
Hình như cô ấy muốn nói gì đó, nhưng rồi lại chỉ quay người bỏ đi.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trên tay cô ấy, cảm giác khó chịu không thể giấu được nữa, hốc mắt liền trở nên đỏ hoe.
24
Kể từ đó, tôi thường xuyên gặp vợ chồng Giang Sâm.
Tôi thấy anh mỗi ngày đều mang cho cô ấy một bó hoa.
Tôi cũng thấy cô ấy sẽ nắm tay Giang Sâm, hỏi anh ấy tối nay muốn ăn gì.
Tôi thấy họ đứng cùng nhau cho mèo hoang ăn.
Quả thật là rất đẹp đôi.
Tôi cứ đứng tại chỗ, im lặng quan sát một lúc lâu.
Ý nghĩ bước tới cùng với mấy câu hỏi dần tan biến trước những hình ảnh ấm áp này của họ.
Như bây giờ đã tốt rồi.
Có người anh yêu.
Cũng có người yêu anh.
25
Có lẽ là vì tôi thường xuyên xuất hiện gần bọn họ cho nên Giang Sâm mới chú ý tới tôi.
Ngày hôm đó, anh gọi điện cho tôi.
Chỉ vài lời đơn giản, anh muốn nói chuyện với tôi.
Hôm gặp anh là một hôm mưa to.
Tôi ngồi trong quán cà phê, lặng lẽ đợi cho đến khi cơn mưa tạnh dần.
Giang Sâm đến muộn.
Anh ấy đẩy cửa vào, đưa mắt nhìn quanh một lúc rồi dừng lại trên người tôi.
Biểu cảm của anh ấy không xuất hiện một chút gợn sóng nào cả.
Bình tĩnh như đang nhìn một người xa lạ.
Tôi nhấp một ngụm cà phê trên tay, nó đã nguội ngắt, giống hệt như tâm trạng của tôi lúc này.
Tôi đã cố ý chọn quán này, là quán mà chúng tôi thường xuyên tới.
Ngay cả chỗ ngồi cũng là nơi chúng tôi thường ngồi.
Giang Sâm ngồi đối diện tôi với khuôn mặt vô cảm, giọng nói lịch sự lại xa cách nói: "Xin lỗi vì để cô chờ lâu, có chút chuyện nên tôi đến trễ chút.”
Tôi không biết tại sao, nhưng anh ấy ngày hôm nay và anh ấy trong hồi ức của tôi khác biệt hoàn toàn.
Có vẻ như chỉ có tôi là đang giậm chân tại chỗ, còn mọi thứ đều đã thay đổi hết rồi.
"Em mới là người cần phải xin lỗi, là em quấy rầy anh trước.”
Giang Sâm cười cười, “Không cần xin lỗi đâu, tôi đến là có việc muốn thương lượng với cô.”
Anh ấy vừa dứt lời là tôi liền biết sau này ngay cả cơ hội gặp mặt nhau cũng sẽ không còn nữa.
Phải, anh ấy đã có cuộc sống riêng.
Làm sao tôi còn có thể tiếp tục làm phiền anh được nữa chứ.
Tôi đã sớm đoán được, nhưng khi nó thật sự xảy ra, tôi vẫn không khỏi cảm thấy buồn.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, “Em chỉ muốn xác nhận một lần cuối cùng thôi, anh thật sự…”
Hai chữ cuối cùng vừa nói ra, mũi tôi đột nhiên cảm thấy chua chua, Giang Sâm ngồi đối diện mang vẻ mặt mơ hồ.
Tôi cố nén tiếng khóc sắp không kiềm nổi nữa, “Anh thật sự…không nhớ em sao?”
Đó là Giang Sâm, người đã cho tôi một chiếc ô để che mưa suốt cả quãng đường.
Là người nửa đêm đến dưới lầu khu chưng cư tôi đang ở chỉ để nói câu “Anh muốn gặp em.”
Giang Sâm đó, người đã giúp tôi trưởng thành, giúp tôi vượt qua sự tự ti của mình.
Sao lại đột ngột biến mất như vậy chứ?
Tôi có thể cảm thấy rằng cảm xúc của mình đang không thể kìm được nữa, thậm chí giọng tôi cũng nghèn nghẹn.
Để trông không quá khó coi, tôi cố nặn ra một nụ cười.
Chắc là cười còn xấu hơn khóc, Giang Sâm khẽ cau mày.
Đôi mắt ấy lặng lẽ nhìn chằm chằm tôi, anh ấy không nói điều gì cả.
Tôi thấy anh hé miệng vài lần rồi lại không nói gì.
Sự im lặng xa cách đó đã đủ thể hiện tất cả, cách anh nhìn tôi bây giờ khác xa Giang Sâm của khi xưa.
Nếu có thể, tôi thà tin rằng anh ấy bị mất trí nhớ.
Cũng không muốn thừa nhận rằng anh không còn yêu tôi nữa.
Sau một hồi bế tắc, tôi lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nói.
“Em hiểu rồi, cám ơn anh.”
“Chúc anh sống tốt cả quãng đời còn lại.”
Giang Sâm có vẻ như đã cảm thấy nhẹ nhõm, khẽ gật đầu, “Cô cũng vậy.”
26
Giang Sâm rời đi rồi.
Ngoài cửa sổ trời lại bắt đầu mưa.
Tôi ngồi bên cửa sổ và nhìn theo hướng anh ấy rời đi.
Không biết mình đã ngồi như thế trong bao lâu.
Giống như trong ký ức, tôi luôn ở phía sau Giang Sâm, yên lặng quan sát.
May mắn được sánh bước bên nhau một quãng thời gian, nhưng cuối cùng vẫn phải trả lại anh.
Giang Sâm.
Anh đã quên đi Lộc Duyên, người yêu anh thầm lặng suốt mười năm.
Anh đã nói với cô ấy đừng bao giờ cảm thấy tự ti, cả trong cuộc sống lẫn tình yêu.
Anh có thể không mong đợi điều này, nhưng cô ấy vẫn luôn để một chỗ trống trong tim cho anh đến tận bây giờ.
Mỗi giây mỗi phút mà anh không biết.
Nếu là anh trong quá khứ, nhất định sẽ nói tôi ngu ngốc.
Nhưng anh của bây giờ lạ quá, lạ đến nỗi tôi không nhận ra được nữa.
Tôi cứ ngồi đó và khóc.
Làm sao tôi có thể quên được anh chứ?
27
Tôi ngồi một mình đến tối, trước khi quán cà phê đóng cửa, Tô Tình xông vào.
Đôi mắt sưng húp vì khóc của tôi khi đối diện với ánh mắt lo lắng của cô ấy, tôi lại không kìm được nước mắt.
“Tô Tình…”
“Xin lỗi…”
“Tớ không thể nhịn được…Tớ chỉ muốn…”
“Lần trước” Tôi còn chưa kịp nói hết câu, Tô Tình đột nhiên kéo tôi vào lòng.
Giọng cô ấy cũng nghẹn ngào, “Ai bảo cậu đến đây chứ, cậu đã ngồi đây bao lâu rồi hả.”
“Lại còn mặc quần áo mỏng như thế này nữa chứ, cậu có lạnh không?”
Cô ấy nắm chặt tay tôi, “Duyên Duyên…tớ thật sự không biết nên nói gì với cậu nữa.”
“Lần sau ra ngoài nhớ gọi điện cho tớ, đừng có tự mình làm mấy chuyện này có được không?”
Tô Tình luôn như vậy, ở bên tôi không chút do dự.
“Đây là lần cuối.”
Tôi cố nặn ra nụ cười.
“Tớ sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa đâu.”
28
Mỗi lần tôi nhắc đến Giang Sâm, Tô Tình luôn lo lắng nhìn tôi.
Cô ấy có lẽ sợ rằng tôi sẽ lại nghĩ không thông.
Dần dần, tôi ngừng việc thể hiện những cảm xúc này, không còn quấy rầy đến cuộc sống của Giang Sâm nữa.
Chỉ là quãng thời gian này vô cùng khó khăn.
Nhưng Tô Tình không rời bỏ tôi.
Trong kỳ nghỉ, cô ấy sẽ đưa tôi đến nhiều thành phố khác nhau để thư giãn, miễn là khi tôi đủ bận rộn, những kỷ niệm xưa cũ sẽ không thể khiến tôi buồn được nữa.
Có đôi khi nhìn bóng lưng của Tô Tình, đột nhiên tôi cảm thấy cũng không tệ lắm.
29
Vào ngày tuyết đầu mùa, tôi lái xe đến nhà Tô Tình và gọi cô ấy xuống.
Tô Tình thậm chí còn không chải đầu, cô ấy hoảng sợ và thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy tôi.
"Tối rồi cậu còn làm gì thế, ngày mai tớ sẽ về... cái gì?"
Tôi ngắt lời Tô Tình, giơ ngón tay lên và chỉ vào cốp xe.
Ra hiệu cho cô ấy mở nó ra
Tô Tình nghi ngờ nhìn tôi, vừa mở vừa lẩm bẩm nói: "Cái gì mà thần bí như vậy..."
Trong lúc nó từ từ mở ra, giọng nói của Tô Tình dần trở nên nhẹ dần.
Ánh đèn trong cốp xe phản chiếu lên mặt Tô Tình, cô ấy quay đầu lại, tôi có thể thấy rõ nước mắt của cô ấy.
"Cậu có thích nó không? Nó dành cho cậu đó."
Tôi đã dành chưa đến một nửa số tiền tiết kiệm của mình để chọn một số món quà phù hợp cho cô ấy.
Tô Tình mất một lúc lâu mới hoàn hồn, cô ấy ngước mắt lên nhìn tôi rồi đột nhiên bật khóc.
“Duyên Duyên, cậu làm sao vậy?”
“Cảm ơn cậu đã ở bên tớ lâu như thế” tôi dựa vào xe cười nói, “Nếu không có cậu chắc là tớ đã không vượt qua nổi rồi.”
Đêm đó Tô Tình vô cùng xúc động, cô ấy cứ ôm tôi rồi khóc.
"Tớ biết cậu đang gặp khó khăn, với tư cách là một người bạn, tớ không thể làm gì để giúp cậu."
"Chỉ có thể ở bên cạnh cậu thôi."
"Thật ra tớ vẫn luôn biết cậu không quên được Giang Sâm, cho nên cũng không có ý định khuyên nhủ cậu."
"Tớ sẽ không tham gia vào các quyết định của tớ, tớ chỉ muốn đảm bảo rằng cậu được an toàn thôi."
Tô Tình vừa cười vừa nói.
"Duyên Duyên."
"Thật ra cậu mới là người giúp tớ nhiều hơn."
"Cậu xứng đáng với điều đó."
30
Những ngày này, tôi đi khắp nơi để thôi miên bản thân, tôi luôn cảm thấy mình sắp quên được Giang Sâm rồi.
Nhưng tận sâu trong tim, tôi không thể nào buông tay.
Tối hôm đó khi đang xem phim với Tô Tình, tôi vô tình tìm thấy một chiếc vé xem phim đã sờn rách.
Ngày in trên vé là ngày hôm nay của năm ngoái.
Giang Sâm vẫn còn yêu tôi, chắc hôm đó chúng tôi đã hẹn nhau đi xem phim.
Mọi thứ đã khác.
Giang Sâm của ngày hôm nay, người yêu của anh ấy đã không còn là tôi.
Giọng nói của Tô Tình từ phía trước truyền đến, cô ấy vung tay hô to, “Làm gì mà cậu còn ngẩn người ra thế, phim sắp bắt đầu rồi đó.”
Tôi cất tấm vé xem phim vào cặp như thể mình đã thu lại hết tình cảm dành cho Giang Sâm.
Dè dặt cất vào nơi sâu nhất.
Không thể phủ nhận rằng tôi vẫn còn yêu anh.
Trong từng li từng tí của cuộc sống.
Nhưng tôi đã không còn tư cách để bận tâm nữa.
Vậy thì cứ ghi nhớ từng khoảnh khắc còn ở bên nhau ấy rồi chúc anh sống thật hạnh phúc toàn bộ quãng đường còn lại.
Tôi ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Tô Tình, “Đi thôi.”
hoàn chính văn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.