Sao Giấy

Chương 5:




Góc nhìn của Tô Tình
1
Duyên Duyên hình như bị ốm rồi, cô ấy nói mình nhìn thấy Giang Sâm.
Giang Sâm đã qua đời được ba tháng rồi.
Ngón tay đang nắm chặt điện thoại của tôi dần trở nên lạnh lẽo, tôi trầm giọng hỏi, “Duyên Duyên, cậu đang nói gì vậy?”
Giọng Duyên Duyên qua loa nghe nhẹ nhàng mà kiên quyết.
"Tớ đã nhìn thấy Giang Sâm, ngay trước cửa quán trà sữa."
Khi nói, giọng của cô ấy đột nhiên trùng xuống.
"Nhưng hình như anh ấy không còn nhớ tớ nữa."
2
Ba tháng trước, một tin tức đặc biệt cảm động đột nhiên được phát trên TV.
Cùng với đoạn video mờ mờ, nó đã bùng nổ trên Internet.
Để cứu cô gái mình yêu, chàng trai kiên quyết lao vào biển lửa.
Cô gái được giải cứu an toàn nhưng dưới con mắt của mọi người, chàng trai vẫn chưa hề bước ra khỏi tòa nhà đang cháy.
Cùng với ngọn lửa, chàng trai đã biến mất khỏi thế giới này.
Ở thời đại tình yêu mỏng hơn tờ giấy, vẫn còn có loại tình yêu không đổi thay.
Ngay lập tức, nó đã gây ra vô số tiếng thở dài từ cư dân mạng.
Nam nhân vật chính của video là Giang Sâm.
Khi nhận được tin, tim tôi như ngừng đập.
Một người con trai dịu dàng như Giang Sâm, sao lại có thể nỡ lòng mang cậu ấy đi chứ.
Nhưng khoảnh khắc tôi nhìn thấy Duyên Duyên, tôi liền biết đó là sự thật.
Giang Sâm thật sự đã ra đi mãi mãi.
3
Duyên Duyên thích Giang Sâm suốt bảy năm.
Đứng ngoài cuộc, tôi vẫn có thể rung động trước cảm xúc rạo rực của cô ấy.
Ngày hôm ấy, Duyên Duyên vui vẻ mời cả phòng chúng tôi ăn tối.
Cô ấy say khướt, đỏ mặt nói rằng đã tỏ tình thành công.
Cả phòng ký túc nâng cốc chúc mừng cô ấy giành được nam thần.
Sau này, chúng tôi nằm cạnh nhau và suy nghĩ rất nhiều về váy cưới, nhẫn kim cương và em bé.
Đôi mắt của Duyên Duyên sáng lên khi cô ấy nói những điều này.
Nhưng không ngờ rằng Giang Sâm đã qua đời trong thời gian ngắn ngủi như vậy.
4
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lộc Duyên như vậy, cô ấy ngồi trên mặt đất như một con búp bê bị rách.
Cô ấy muốn nói, giọng cô ấy khàn đi vì khóc và cô ấy không thể phát ra âm thanh, chỉ thầm gọi tên tôi.
"Tô Tình..."
"Tô Tình..."
Gọi đi gọi lại mãi nhưng vẫn không thể phát ra thành tiếng.
“Tớ ở đây, ở đây.”
Tôi cố gắng trấn an cô ấy, chỉ là giọng nói quá yếu ớt.
Yếu đến nỗi không thể nói được bất kỳ điều gì.
Làm thế nào để an ủi cô ấy, tôi không biết nữa.
Tôi vỗ nhẹ vào tấm lưng ấy, cùng khóc với Lộc Duyên vào đêm đó.
5
Sau khi Giang Sâm qua đời, Duyên Duyên đổ bệnh nặng.
Cảm xúc đã trên bờ vực sụp đổ.
Mấy ngày nay cô ấy không khóc nhiều, hoặc có lẽ đã khóc nhiều đến nỗi không thể rơi thêm giọt nước mắt nào nữa.
Cô ấy luôn ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Không nói một lời nào.
Hướng đó chính là hướng mà Giang Sâm gặp nạn.
Cô ấy luôn kìm nén mọi cảm xúc trong lòng, lúc đó tôi rất sợ hãi.
Tôi liền đưa cô ấy ra ngoài để thư giãn.
Cô ấy dường như cũng trở nên khỏe lại và nói nhiều hơn.
Cho đến hôm nay, cuộc điện thoại này đã phá vỡ hàng phòng thủ cuối cùng trong trái tim tôi.
Chấn thương tâm lý của Duyên Duyên nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng.
6
Lộc Duyên đứng ở trước cửa quán trà sữa, không nhúc nhích.
Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy, bóng dáng người đó rất giống Giang Sâm.
Nhưng khoảnh khắc anh ta quay lại, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đó không phải Giang Sâm.
Lộc Duyên cụp mắt xuống, trông vô cùng phiền muộn, "Tô Tình, Giang Sâm hình như không còn nhớ tớ.”
“Duyên Duyên.” Tôi siết chặt tay cô ấy, giọng run run, “Cậu nói cái gì, nói lại lần nữa đi.”
“Giang Sâm là ai?”
Lộc Duyên chỉ vào chàng trai kia, “Kia kìa, anh ấy đang đứng ở đó.”
"Nhưng anh ấy không nhớ ra tớ."
Lúc đó, trái tim tôi như rơi vào một hầm băng lạnh giá.
6
Chàng trai nọ tên là Tống Thanh.
Anh ta đứng cách đó không xa nhìn Lộc Duyên một hồi, sau đó mới nhìn tôi hỏi.
“Bạn của cô bị bệnh à?”
“Đúng vậy.”
Tôi khẽ gật đầu, “Xin lỗi vì đã làm phiền anh, tôi sẽ đưa cô ấy đi ngay bây giờ.”
Tôi dúi hai cốc trà sữa vào tay Tống Thanh rồi xin lỗi lần nữa.
Anh ta không nhận, chỉ nhẹ giọng nói, “Đưa bạn cô về nhà đi.”
7
Tôi đưa Lộc Duyên đến gặp bác sĩ tâm lý.
Sau một thời gian dài trị liệu không có kết quả, vị bác sĩ thở dài với giọng điệu đầy thương cảm.
Cô ấy cho rằng Giang Sâm còn sống, cũng tự nhốt mình vào trong suy nghĩ ấy.
Cô ấy không thể chấp nhận cái chết của Giang Sâm cho nên trong lòng đã hình thành tư tưởng tự bảo vệ mình.
Cô ấy thà cho rằng Giang Sâm quên mình đi yêu người khác chứ không thừa nhận việc cậu ấy đã qua đời.
8
“Tô Tình, tớ biết Giang Sâm sẽ không bỏ đi mà không nói một lời nào.
Lộc Duyên như sống lại.
Cô ấy ngồi trên ghế sofa, ôm con búp bê và cười rạng rỡ.
Đã lâu rồi tôi không thấy Duyên Duyên vui vẻ như vậy.
Cô ấy thậm chí còn nghĩ ra cảnh mất trí nhớ trong tai nạn xe hơi cho Giang Sâm.
Cô ấy nắm lấy tay tôi và nói với tôi rằng mình không trách Giang Sâm.
Anh ấy chỉ bị ốm thôi.
Cô ấy luôn nói rằng ký ức sẽ được khôi phục, bản thân đã yêu Giang Sâm mười năm rồi.
Cô ấy vẫn có thể chờ lâu thêm chút nữa.
Cô ấy nói chân thành đến nỗi tôi không biết phải mở miệng thế nào.
Tôi nên nói như thế nào đây?
Giang Sâm sẽ không bao giờ quay lại nữa.
9
Ngày nào cô ấy cũng đến quán trà sữa bên đường đợi một lúc.
Thỉnh thoảng muốn bắt chuyện nhưng lại sợ làm phiền nên chỉ đành im lặng quan sát.
Đôi khi cô ấy hỏi tôi, như thể hỏi chính mình vậy.
Cô ấy nói làm sao Giang Sâm có thể cam tâm quên đi cô chứ.
Cô là Lộc Duyên mà.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Tôi không trả lời được, chỉ biết xoa đầu cô ấy và bảo cô ấy mỗi ngày đều phải ngoan

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.