Sao Giấy

Chương 6:




10
Ngày Lộc Duyên mất kiểm soát là ngày cô ấy nhìn thấy Tống Thanh và vị hôn thê trên phố.
Giọng run run nói với tôi.
Cô ấy nói Tô Tình, tớ không đợi được ngày Giang Sâm khôi phục trí nhớ được nữa rồi.
Anh ấy đã yêu một người khác.
"Anh ấy đã yêu một người phụ nữ khác, trên con phố đó."
Lộc Duyên nghẹn ngào nói: "Tớ đã tận mắt nhìn thấy..."
11
Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ suy sụp rồi lại khóc, bước tới phía ấy để truy hỏi một cách cuồng loạn.
Nhưng không, cô ấy chỉ đứng tại chỗ lặng lẽ khóc, nhìn Tống Thanh nắm tay vợ sắp cưới từng bước từng bước biến mất nơi cuối con phố.
Một lúc lâu sau cô ấy khẽ lẩm bẩm.
"Giang Sâm."
"Tại sao anh lại không giữ lời?"
12
Tống Thanh sắp kết hôn.
Lộc Duyên nhờ tôi đưa cô ấy đến đó, cô ấy nói rằng mình không gây bất cứ rắc rối nào nữa, sẽ không khiến họ phải đau đầu.
Cô ấy nắm lấy tay tôi, như một đứa trẻ mong muốn một con búp bê.
Nhưng thật ra thì giữa cô ấy và Tống Thanh vẫn chưa hề nói với nhau một lời nào.
Trí nhớ của cô ấy lại rối loạn.
Lộc Duyên đã vô số lần nghĩ về đám cưới của mình với Giang Sâm.
Bây giờ cô ấy chỉ muốn tận mắt chứng kiến.
Tôi đến gặp Tống Thanh và vợ sắp cưới của anh ta để thú nhận mọi chuyện.
Hai người họ im lặng một hồi, cuối cùng người phụ nữ ấy khẽ gật đầu.
Họ cho phép Lộc Duyên đến tham dự đám cưới.
Miễn là cô ấy không gây rối là được.
13
Trong đám cưới, Lộc Duyên kéo cổ tay áo của tôi và hỏi.
Nếu, nếu như Giang Sâm không quên đi tớ, thì có thể nào người đứng trên sân khấu kia là tớ hay không.
Tôi thật sự muốn nói với cô ấy rằng Giang Sâm sẽ không bao giờ quên đi cậu.
Duyên Duyên ngốc nghếch, Giang Sâm mãi mãi chỉ yêu cậu mà thôi.
Nhưng người đứng trên sân khấu đó không phải là Giang Sâm.
14
Ngày thứ hai sau hôm diễn ra hôn lễ, Lộc Duyên bước ra khỏi phòng với đôi mắt đỏ hoe.
Cô ấy nói mình đã mơ một giấc mơ.
Một giấc mơ dài, rất dài.
Trong giấc mơ, cô ấy khóc rất lâu, khóc đến nỗi khó thở.
Khi tỉnh dậy, cô ấy không còn nhớ chút gì về giấc mơ kia.
“Nhưng”, cô ấy xoa ngực và nhìn tôi, “ở đây trống rỗng.”
“Tô Tình, nó thấy khó chịu lắm.”
“Tớ đã quên mất giấc mơ ấy…”
Tôi nghĩ có lẽ mình biết cô ấy mơ thấy gì.
Có lẽ, đó không phải là một giấc mơ.
Là nỗi nhớ nén chặt trong đáy lòng, là tình yêu sâu vào tận trong xương tủy.
15
Tôi đã nghĩ về tình trạng của Duyên Duyên rất lâu nhưng cuối cùng vẫn không nói cho mẹ cô ấy biết.
Thứ nhất là vì sức khỏe dì không tốt, thứ hai là vì tôi cũng muốn tự mình chăm sóc Duyên Duyên.
Không ai hiểu vị trí của Giang Sâm trong lòng Duyên Duyên hơn tôi.
Tôi muốn cứu Duyên Duyên.
Nhưng cô ấy chìm quá sâu, sâu đến nỗi tôi không thể chạm vào.
16
Chắc Lộc Duyên muốn tìm Giang Sâm, cô ấy luôn đi ra ngoài.
Nhưng cô ấy vẫn luôn giữ khoảng cách, không dám quấy rầy.
Không biết Lộc Duyên đang nghĩ cái gì, so với trước kia trông cô ấy còn buồn hơn rất nhiều.
Cô ấy dường như đang buộc mình phải buông tay.
Căn bệnh phải đối mặt với thực tế thật không dễ dàng.
Tôi không dám phá vỡ nó.
Ít nhất trong lòng Lộc Duyên, Giang Sâm vẫn còn sống.
Đây có lẽ là niềm an ủi duy nhất của cô ấy
Cho dù Giang Sâm không còn yêu mình nữa.
17
Đôi khi tôi lại cảm thấy mơ màng.
So với việc không bao giờ có được, thì nỗi đau mất đi sau khi có được còn sâu sắc hơn.
Đã định phải chia xa, sao lại còn gặp gỡ.
Âm dương cách biệt ra sao, tôi không rõ nữa.
Trên đời luôn có muôn vàn kiểu tra tấn nhưng cảm giác đau đớn thì hoàn toàn giống nhau.
Tôi không thể tìm thấy câu trả lời.
Nhưng sau cùng, tôi đã suy nghĩ thấu đáo hơn.
Thời gian còn lại, tôi nên sống vì những người thân yêu và bạn bè trên đời.
Khổ đau qua đi rồi hạnh phúc sẽ đến.
Ở cuối con đường sẽ có những điều tốt đẹp đang chờ đợi chúng ta.
Ngay cả khi chỉ là những điều nhỏ nhặt, cũng đáng để chúng ta vững tin bước tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.