Nằm trên giường Tiêu Cù tách hai chân ra, thế mà Thịnh Vũ lại có chút kích động.
Quần lót sẫm màu đã bị sỉ vật tràn trề sức sống ngẩng đầu tạo thành đỉnh lều nhỏ. Thịnh Vũ tựa vào gối đầu, nhìn chằm chằm vật giữa hai chân nửa ngày, nào biết vừa duỗi tay ra chạm đã rụt lại ngay lập tức.
Loại việc như thủ dâm này, hình như đã rất lâu rồi cậu chưa làm.
Năm ấy ở trong quân đội, vừa phải đi làm nhiệm vụ vừa phải huấn luyện, liếm miệng vết thương bị chảy máu, lúc bận rộn nhất ngay cả ngủ cũng không thể, hoàn toàn không có tâm tư suy nghĩ đến dục vọng của mình. Tất nhiên là cũng có thời gian rảnh, nhưng việc tự an ủi như vậy cũng rất ít khi làm, chỉ giải quyết qua loa cho xong chuyện. Sau đó là giấc ngủ kéo dài tám năm, lúc tỉnh lại trong cơ thể Thành Khoảnh tuy là được tiếp nhận dạy dỗ huấn luyện nghiêm khắc, nhưng gần như là chưa từng chạm vào mặt trước.
Dù sao cũng không phải cơ thể của mình, nhìn vào vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Hiện giờ không giống, thân thể của cậu đã được tái sinh, thứ bị vải mềm bao bọc kia cũng là của cậu, khát vọng và khoái cảm nhanh chóng dâng trào ở bụng dưới, lửa tình từng chút một trêu chọc cơ thể trẻ tuổi mà lại quyến rũ của cậu.
Thịnh Vũ ngẩng đầu lên không nhìn nơi ấy nữa, hơi nhắm mắt lại, đưa tay xuống, cách lớp vải dùng sức nắm lấy.
Dần dần, ga giường và làn da ma sát tạo thành tiếng vang rất nhỏ, tiếng rên rỉ trầm thấp của cậu cũng hòa vào màn đêm u ám.
Cho dù lớp vải nhỏ hẹp không còn bọc được sỉ vật nữa thì Thịnh Vũ cũng không cởi quần lót ra. Hô hấp của cậu ngày càng dồn dập, áo lót không có gì ngăn cản đang mở sang hai bên, lồng ngực màu tiểu mạch bại lộ hoàn toàn trong không khí đang không ngừng phập phồng, hai đầu v* no đủ cũng cứng rắn dựng thẳng lên như hạt đậu chín.
Thịnh Vũ khó nhịn hừ một tiếng, hai chân hơi động để quần lót tụt xuống thấp hơn một chút.
Quần lót bị hai đùi kéo căng, dương v*t vẫn bị cậu nắm trong tay, rất nhanh đã cọ xát phần đỉnh. Nơi đó đã ẩm ướt không chịu nổi, lớp vải bị dâm dịch thấm ướt cũng có màu đậm hơn. Cậu nghiêng người để lộ ra hơn nửa mông, vùi mặt vào gối đầu của Tiêu Cù, vừa hít thở sâu vừa đẩy nhanh tần suất dưới thân.
Khác với quần áo đã được giặt sạch sẽ, trên gối đầu vẫn có mùi hương nhàn nhạt.
Mùi hương ấy cậu quen thuộc vô cùng, chính là mùi vị của Tiêu Cù!
Không khí hít vào xoang mũi như xuân dược, Thịnh Vũ dứt khoát quỳ lên giường, hai mông nhếch lên, tay vuốt ve túi tinh nặng trĩu, tùy ý để sỉ vật và quần lót cọ vào chăn đơn trên giường.
Khoái cảm kịch liệt từ bên dưới chạy ngược lên, Thịnh Vũ run rẩy rên rỉ, vô lực ngẩng đầu lên nằm xuống, há miệng hô hấp, cảm nhận được tinh dịch dưới thân phun vào trong quần lót.
"Tiêu Cù." Cao trào qua đi, Thịnh Vũ xoa đầu v*, vô thức gọi tên Tiêu Cù, hai mắt díu lại với nhau, ý thức không khống chế được mà trở nên mơ hồ.
Thân thể vừa mới tái sinh, hồn phách vừa mới tụ lại làm sao chịu được chuyện kịch liệt như vậy. Thịnh Vũ mơ màng chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại thì ngoài trời đã sáng trưng.
Trên giường một đống hỗn độn, mà bản thân cậu thì trần trụi, cả người chỉ có áo lót đang mở rộng, còn có quần lót đã ướt không nhìn ra hình dáng.
Thịnh Vũ sợ tới mức té xuống giường, luống cuống tay chân nhặt tây trang rơi trên mặt đất. Cũng may là cuối xuân đầu hạ nên trời sáng từ rất sớm, vẫn chưa tới giờ đi làm. Tim cậu đập như sấm, lại vạn phần vui vẻ, kích động đổi ga giường, nhét hết ga và quần áo bị bẩn vào ngăn thấp nhất trong tủ quần áo, đến lúc cầm tới quần lót thì mặt lại giống như bị thiêu cháy.
Đêm qua đầu óc bị mê muội, thế mà lại lấy quần lót của Tiêu Cù để thủ dâm, thật sự là, thật sự là...
Xấu hổ quáa!!
Làm sao bây giờ? Thịnh Vũ nhìn trái nhìn phải, cầm đi giặt chắc chắn là không được rồi., bên ngoài văn phòng có camera, chỉ cần cậu mở cửa ra là sẽ lọt vào khung hình ngay. Trong phòng nghỉ cũng có WC riêng, nhưng giặt xong rồi thì phơi ở đâu?
Dưới tình thế cấp bách, Thịnh Vũ vô cùng tội lỗi mà rút ra gần nửa hộp giấy, quấn kín quần lót và tinh dịch lại, ném vào thùng rác bên trong phòng tắm.
Thời gian không còn sớm nữa, Thịnh Vũ không dám chậm trễ, nhanh chóng trở về khung ảnh. Lần này cậu không làm đổ khung ảnh, nhưng vẫn quên đóng cửa phòng nghỉ lại.
"Đệt!" Thịnh Vũ ảo não than một tiếng, nhưng không dám ra ngoài nữa. Cậu bình tĩnh lại nửa ngày mới cảm thấy tim đập trở lại tốc độ bình thường.
Cửa phòng làm việc mở ra, tưởng tượng là Tiêu Cù đến, Thịnh Vũ lại theo bản năng run rẩy một chút. Bình thường việc cậu trông mong nhất mỗi ngày chính là nhìn thấy Tiêu Cù, hôm nay lại vì làm chuyện xấu mà vừa muốn vừa sợ.
Tiêu Cù là người tinh tế như vậy, nhất định sẽ phát hiện ra phòng ngủ khác thường.
Quả nhiên, từ lúc Tiêu Cù tiến vào, áp suất không khí trong phòng như giảm xuống rất nhiều. Thịnh Vũ thấy Tiêu Cù đi đến phòng nghỉ, hình như đang đứng cạnh giường.
Không xong rồi, chắc chắn là ga giường mới trải nên không được phẳng. Thịnh Vũ nín thở cố gắng nghe ngóng động tĩnh ở phòng nghỉ.
Tiêu Cù không nói gì, trợ lý đang tiến vào lại bị dọa sợ không nhẹ: "Tiêu tiên sinh, tôi sẽ đi kiểm tra ngay lập tức."
"Ừm." Tiêu Cù đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.
Văn phòng giám đốc náo loạn cả buổi sáng, Thịnh Vũ co rụt lại không dám cử động, sợ bị phát hiện.
Thanh âm kia lại xuất hiện, đầu tiên là cười to, sau đó mới nói: "Bảo ngoan ngoãn ở đây tĩnh dưỡng thì không nghe, cậu thì giỏi rồi, đêm qua đã làm cái gì?"
"Tôi..." Thịnh Vũ làm sao nói ra miệng được, gấp gáp hỏi: "Phải làm sao bây giờ?"
"Đã bảo là cậu đừng sốt ruột, cậu còn gấp hơn cả trong tưởng tượng của tôi."
"Đừng nói lời vô ích nữa!"
"Cậu sợ "chứng cứ phạm tội" bị phát hiện đúng không?"
Thịnh Vũ cứng đờ.
"Yên tâm đi, tôi đã xử lý giúp cậu rồi. Bọn họ sẽ không tìm ra ga giường, quần áo và... quần lót cậu giấu ở ngăn tủ trong cùng đâu."
"Vậy cảm, cảm ơn."
Quả nhiên trợ lý không tìm ra được thứ gì kỳ quái trong phòng nghỉ cả. Nhưng ga giường bị đổi trong một đêm là sự thật, cửa phòng nghị đang mở là sự thật, camera bên ngoài lại không ghi hình được người nào cũng là sự thật. Cuối cùng trợ lý chỉ có thể tạm thời chuyển mấy bảo vệ, nhân viên và vài trợ lý phụ đi, sau khi thông báo cho Tiêu Cù thì cho người tới lắp đặt camera.
Đêm qua Thịnh Vũ bị tiêu hao quá nhiều năng lượng, thấy Tiêu Cù không tới văn phòng, ngủ gà ngủ gật một hồi quyết định đi ngủ bù, hoàn toàn không biết trong lúc mình ngủ thì văn phòng đã được trang bị thêm camera ẩn.
Trợ lý hỏi: "Tiêu tiên sinh, băng ghi hình lưu ở chỗ của bảo vệ hay là của..."
"Lưu ở máy tính trong văn phòng tôi đi, thiết lập quyền hạn kiểm tra xem xét." Tiêu Cù nghĩ nghĩ lại nói thêm: "Lưu thêm vào máy tính ở nhà tôi nữa."
Trợ lý nhanh chóng xử lý ổn thỏa.
Thịnh Vũ ngủ rất lâu, lúc ngủ dậy đã là chạng vạng.
Cậu có chút tức giận vì mình đã ngủ quên, nhìn thấy Tiêu Cù còn ở văn phòng lại mau chóng vui vẻ. Cậu nằm sấp trong khung ảnh thủy tinh, độc thoại một mình: "Hôm qua tôi mặc quần áo của cậu, còn mặc quần, quần lót của cậu nữa. Tôi làm dơ quần lót rồi, sau này tôi, tôi sẽ đền cậu cái khác."
Tiêu Cù bất tri bất giác nhìn màn hình máy tính.
Thịnh Vũ nói trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy ngực hơi nhói.
Hiện giờ cậu đã rất hạnh phúc rồi, nhưng mà Tiêu Cù thì chưa.
Cậu nên nói chân tướng cho Tiêu Cù sớm một chút, không nhất thiết phải đợi đến khi khôi phục hoàn toàn. Cho dù thường thường phải quay về khung ảnh thì nhất định Tiêu Cù cũng sẽ hiểu cho cậu.
Nhưng mà phải mở lời thế nào đây?
Thịnh Vũ phiền não nghĩ, trực tiếp chui từ khung ảnh ra dù sao cũng không được, mà cách một khung ảnh thì Tiêu Cù lại không nghe thấy những lời cậu nói.
Vẫn phải nói rõ ngọn nguồn cho Tiêu Cù trước đã, đợi hắn hiểu được rồi thì mới hiện thân.
Thịnh Vũ cụng đầu vào tấm kính thủy tinh, đột nhiên một ý tưởng lóe qua trong đầu.
Có thể báo mộng mà!
Chìm trong vui sướng mới phát hiện Tiêu Cù lại đang nhìn mình.
Trái tim cậu mềm nhũn, gần như tan chảy trong ánh mắt của hắn.
Lát sau, Tiêu Cù vươn tay, ngón trỏ chạm vào đầu cậu, Thịnh Vũ không kìm lòng được mà dựa vào, cách lớp thủy tinh cọ cọ.
Tiêu Cù thở dài thu tay lại, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Thịnh Vũ không biết phải làm sao mới vào được trong giấc mơ của Tiêu Cù, muốn thương lượng với giọng nói kia, người ta lại cho cậu biết: "Hiện giờ cậu chưa thể vào được."
"Khi nào tôi mới vào được?"
"Không phải tôi đã bảo đừng gấp à? Cứ chăm sóc bản thân cho thật tốt đã, không tốt sao?"
Thịnh Vũ không hỏ được gì, chỉ đành tự mình suy xét.
Bởi vì chuyện hôm qua suýt nữa đã bị lộ, cậu không dám tùy ý ra ngoài lúc nửa đêm nữa. Nhưng chưa ngoan ngoãn được mấy ngày thì ý niệm kia trong đầu lại cuồn cuộn như thiêu cháy, làm cả người cậu khó chịu.
Đêm khuya, Thịnh Vũ thật sự không chịu được nữa, nhảy ra khỏi khung hình. Do rất lâu không hoạt động giãn gân cốt, thế mà lại lộn mèo trước* một vòng.