Sát Thần

Chương 360: Đất khách




Thạch Nham ngồi ngay ngắn ở trên thuyền gỗ, mất ăn mất ngủ lĩnh ngộ Bắc Đẩu Tinh La, ngày đêm khổ tư, lúc nào cũng dùng võ hồn Tinh Thần liên hệ Bắc Đẩu Thất Tinh, mượn lực Bắc Đẩu Thất Tinh ngưng luyện Bắc Đẩu Tinh La.
Dần dần, hắn càng hiểu sâu sắc chiêu thức Bắc Đẩu Tinh La tự nghĩ ra, có thể dùng 3 phút mượn lực lượng của những ngôi sao ngưng tụ thành công Bắc Đẩu Tinh La, ngưng luyện bảy khối thiên thạch tinh thiết Bắc Đẩu tạo thành Bắc Đẩu Tinh La.
Một khi ngưng luyện Bắc Đẩu Tinh La thành công, tạo mối liên hệ với tinh thần, hắn có thể thoải mái điều khiển, muốn công kích mục tiêu nào cũng được.
Bảy khối thiên thạch do Bắc Đẩu tinh thiết ngưng luyện thành, một khi đập vào nhau vỡ tung, uy lực của nó phát ra có thể khiến cho võ giả cảnh giới Thiên Vị bị thương nặng. Tuy nó không bằng lực lượng do ba đại sinh mạng thể Huyền Băng Hàn Diễm, Thánh Linh thần, Địa Tâm hỏa kết hợp, nhưng có thể sử dụng thoải mái không bị tiêu hao.
Quan trọng nhất là, hắn mơ hồ cảm thấy Bắc Đẩu Tinh La hiện giờ chưa phải là hình thái cuối cùng.
Hắn có dự cảm rằng khi càng lĩnh ngộ thấu triệt ý nghĩa của những ngôi sao, uy lực của Bắc Đẩu Tinh La sẽ tăng theo.
Hắn tập trung tất cả tinh thần và nghị lực khổ tu, không biết bao nhiêu năm tháng trôi qua.
Một ngày, thuyền gỗ bỗng nhiên tiến vào một hải vực vô cùng u ám, hoàn cảnh kỳ lạ xung quanh khiến hắn giật mình tỉnh lại.
Ngẩng đầu nhìn sương mù u ám, cảm nhận được sự kỳ lạ, hắn lập tức phóng thần thức quan sát.
Thần thức rời khỏi thức hải lập tức bị trói buộc nhưng dính vào một vũng bùn nhưng không bị tản mát mà giống như bị ảnh hưởng của lực từ trường nào đó, khó có thể quay lại thức hải.
Trong hải vực này, sương mù u ám mênh mông bao phủ đỉnh đầu giống như là một cái lồng giam thật lớn, có được ma lực quỷ dị khiến bất cứ võ giả nào tiến vào cũng không thể dùng thần thức quan sát xung quanh.
Sắc mặt hơi đổi, Thạch Nham tĩnh tâm nghĩ ngợi, đột nhiên phát hiện sự liên hệ giữa võ hồn Tinh Thần và những ngôi sao trên trời cũng bị cắt đứt.
Hắn đã không còn cảm thấy lực lượng của những ngôi sao trên trời, không thể mượn lực lượng đó quan sát sương mù, cũng vì thế hắn đột nhiên nghĩ ra mình đang ở địa phương nào.
Ám Từ Vụ Chướng.
Đây là cực đông Vô Tận hải, là hải vực tà dị thần bí nhất, hàng tỉ năm qua vẫn bị sương mù phủ kín. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ở bên trong Ám Từ Vụ Chướng, thần thức không thể hoạt động, các loại lực lượng trong trời đất cũng chịu ảnh hưởng của từ trường, không thể phát huy.
Hải vực từ trường kỳ dị này có thể ảnh hưởng tới linh hồn của võ giả, khiến họ lâm vào đủ loại ảo cảnh kỳ lạ.
Thiên địa linh khí cũng không có.
Đứng trên thuyền gỗ nhỏ, nhắm mắt cẩn thận cảm thụ trong chốc lát, Thạch Nham rốt cuộc khẳng định, hắn đã đến nơi mong muốn.
Trên Nhật đảo, Hạ Tâm Nghiên từng nói với hắn những điều quỷ dị, thần kỳ của Ám Từ Vụ Chướng, nói đằng sau Ám Từ Vụ Chướng là trung tâm của Thần Ân Đại Lục, nói trong Ám Từ Vụ Chướng có các loại yêu thú cường đại, có rất nhiều thiên địa dị bảo đã biến mất, nói đủ loại thần bí trong Ám Từ Vụ Chướng, là nơi rất tốt cho võ giả ma luyện bản thân.
Tình thế hiện giờ của Vô Tận hải vô cùng phức tạp, cường giả khắp nơi đang tìm kiếm tung tích của hắn, sau khi ba đại sinh mệnh thể phân liệt, cảnh giới thực sự của hắn chỉ là Niết Bàn nhị trùng thiên, hắn tuy rằng có thể tự tin đấu một thời gian cùng võ giả cảnh giới Thiên Vị, nhưng không thể bỏ trốn trong tay võ giả Thần cảnh.
Bởi vậy, hắn sáng suốt quyết định tạm thời tránh nguy hiểm, không tham gia vào hỗn loạn ở Vô Tận hải.
Hắn một lòng mong muốn nhanh chóng tăng cường lực lượng bản thân, cho nên trước khi biến dị hoàn thành, hắn đã quyết định tạm thời tiến vào Ám Từ Vụ Chướng, một mặt mong muốn mượn hoàn cảnh Ám Từ Vụ Chướng ma luyện chính mình, mặt khác cũng hy vọng có thể tìm được Hạ Tâm Nghiên.
Lúc trước khi hắn và Hạ Tâm Nghiên chia tay, Hạ Tâm Nghiên đi cùng Dạ Trường Phong, Lâm Nhã Kỳ, mà xuất thân của hai người đó chính là Ám Từ Vụ Chướng.
Hắn có dự cảm Hạ Tâm Nghiên vẫn đi cùng bọn họ, đều ở trong Ám Từ Vụ Chướng, cho nên hắn đến nơi này với tâm trạng hi vọng gặp lại người yêu.
Thuyền gỗ chậm rãi di chuyển.
Yên lặng cảm thụ, sắc mặt Thạch Nham dần dần thay đổi, trong đồng tử hiện lên vô số sự kinh ngạc.
Không có thiên địa linh khí, chịu ảnh hưởng của Ám Từ Vụ Chướng, lực lượng trong trời đất không thể tồn tại, nói như vậy một khi hao hết tinh nguyên, hắn làm cách nào để bổ sung?
Muốn có tinh nguyên thì không thể không có thiên địa linh khí.
Nghĩ như vậy, Thạch Nham rùng mình, vội vàng đưa tinh thần chìm vào Huyễn Không giới lấy một khối thượng phẩm Nguyên Tinh.
Năm đó trước khi tiến vào chiến trường Thâm Uyên, Dương Lạc từng đem mấy trăm khối nguyên tinh thượng phẩm, cực phẩm giao cho hắn, những viên nguyên tinh này hắn vẫn để trong Huyễn Không giới, bởi vì võ hồn thần bí của hắn có thể khôi phục lực lượng thông qua giết người cho nên bình thường hắn rất hiếm khi sử dụng Nguyên Tinh.
Nhưng khi đã tiến vào một nơi quỷ dị như Ám Từ Vụ Chướng, nơi mà thiên địa linh khí không tồn tại, hắn mới nhớ ra trong Huyễn Không giới có Nguyên Tinh.
Cầm một khối Nguyên Tinh trong lòng bàn tay, Thạch Nham vận chuyển lực lượng thử hấp thụ thiên địa linh khí ẩn chứa bên trong.
Chuyện tình quỷ dị đã xảy ra.
Thiên địa linh khí bên trong nguyên tinh vừa mới bị lực lượng của hắn dẫn động rời khỏi Nguyên Tinh thì đã bị Ám Từ Vụ Chướng ảnh hưởng, trong nháy mắt đã bốc hơi, không thể hóa thành thiên địa linh khí để hấp thu.
Không có hiệu quả!
Sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, Thạch Nham nảy sinh ý định rời khỏi Ám Từ Vụ Chướng.
Theo lời Hạ Tâm Nghiên, trong Ám Từ Vụ Chướng yêu thú hoành hành, có đủ loại hung hiểm quỷ dị.
Ở trong này, thứ duy nhất hắn có thể dựa vào đó là lực lượng trong cơ thể.
Nếu không thể bổ sung tinh nguyên, cứ sử dụng một phần tức là hắn mất đi một phần!
Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì hắn cũng kiệt sức, không biết cách nào sống sót.
Hắn không thể không cẩn thận cân nhắc.
Càng suy nghĩ kỹ, tâm tình của hắn càng trầm trọng nhưng vẫn không thể nghĩ ra cách gì.
Trong lúc đang do dự, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn bốn phía và nhận ra mình đã lạc đường.
Không có mặt trời, mặt trăng và những ngôi sao để phân biệt phương hướng, xung quanh là mặt biển u ám, không có chướng ngại vật, không có đá ngầm, không có hòn đảo.
Mà nước biển dưới chân hắn cũng không êm ả, hắn cúi đầu xuống mới phát hiện nước biển chảy luôn luôn di chuyển, khiến cho thuyền gỗ không ngừng trôi đi, bất tri bất giác hắn không biết thuyền gỗ đã đổi hướng bao nhiêu lần.
Trong tình huống này, cho dù là hắn quay đầu cũng không nhất định có thể trở về, chỉ còn cách tiến sâu vào bên trong, tới trung tâm Thần Ân Đại Lục.
Thạch Nham cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu theo bản năng.
Ý trời đã vậy, muốn trở về cũng không thể, đành tiếp tục tiến lên, hy vọng có thể gặp được những điều khiến bản thân ngạc nhiên trong Ám Từ Vụ Chướng.
Âm thầm suy nghĩ trong chốc lát, hắn trở nên bình tĩnh, cố gắng thích nghi với hoàn cảnh xung quanh. Hắn ngồi xuống thuyền, không vận dụng tinh nguyên truyền vào thuyền mà mặc cho thuyền gỗ bị nước biển đẩy trôi.
Không lãng phí thần thức, không lãng phí tinh nguyên, thu liễm hơi thở toàn thân, hai mắt nhìn thẳng phía trước, yên tâm chờ đợi, phòng tình huống đặc biệt có khả năng phát sinh bất cứ lúc nào.
Không có mặt trời, mặt trăng, sao, không có khái niệm thời gian, chỉ còn cách ngồi im mặc thuyền trôi và cũng không biết mình trôi đi nơi nào.
Một ngày sau, ánh mắt Thạch Nham đột nhiên sáng ngời lên.
Thuyền gỗ dưới chân đột nhiên bay lên trên không trung, di chuyển về phía trước.
Nhưng kỳ lạ là hắn không dùng lực.
Ở phía trước sương mù dày đặc, lờ mờ có thể nhìn thấy một bóng đen khổng lồ, bóng đen này trôi nổi giữa không trung như một ngọn núi, hùng vĩ bao la, làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác quỷ dị cực kỳ bất an.
Tinh thần căng thẳng, Thạch Nham cẩn thận đề phòng, ánh mắt sáng lên rạng rỡ nhìn vào bóng đen khổng lồ phía trước, trong lòng thầm nghĩ không biết đây là thứ gì.
Thuyền gỗ dần bay tới, hình dáng của bóng đen lơ lửng kia chậm rãi hiển lộ.
Đúng thật là một ngọn núi!
Một ngọn núi cao vài trăm thước, quỷ dị trôi nổi ở trên mặt biển, lơ lửng giữa không trung, trên ngọn núi có hoa cỏ cây cối nhưng không thấy sinh linh yêu thú.
Ngọn núi này không biết đến từ nơi nào, cứ trôi nổi như khí cầu, có vẻ không chịu ảnh hưởng của trọng lực.
Thạch Nham cực kỳ kinh ngạc.
Tĩnh tâm cảm ngộ, bỗng nhiên phát hiện nơi này không hề có trọng lực, không chỉ như thế, mặt biển dưới chân còn tỏa ra sương khói màu xám nhạt, sương khói màu xám này có một lực lượng nào đó khiến thuyền gỗ chân hắn bay lên trời.
Hắn lập tức quyết định rời thuyền, chỉ cần hao phí một chút tinh nguyên đã lên tới đỉnh núi.
Ngồi ngay ngắn ở đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống phía dưới, Thạch Nham dùng hai mắt quan sát nơi kỳ diệu này.
Từng chùm sáng nhiều màu sắc đột nhiên từ ngọn núi phía trước bay tới, Thạch Nham chăm chú quan sát thì phát hiện chùm sáng này rõ ràng được phóng ra từ cơ thể võ giả.
Căn cứ vào hướng bay, hắn biết nơi phát ra cách đây vài ngàn mét, nhưng do thần thức không thể hoạt động, cộng thêm sương mù dày đặc, hắn không thể nhìn thấy võ giả đã phóng ra loại lực lượng này, càng không thể biết được tu vi cảnh giới của đối phương.
Hắn cứ ngồi như vậy thêm một lúc quan sát ngọn núi kia rồi chợt nghĩ có lẽ nên tiến tới xem tình hình thế nào, hắn không hiểu gì nhiều về Ám Từ Vụ Chướng, nếu có thể gặp được võ giả kia, hắn sẽ giải đáp được không ít thắc mắc.
Nghĩ như vậy, hắn lập tức vận dụng tinh nguyên không nhanh không chậm tiến tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.