Sát Thần

Chương 47: Thiên Vẫn thành




Trong sương phòng phong cách cổ xưa, Thạch Nham vẻ mặt có chút hoảng hốt, ở cửa sổ sửng sốt một hồi lâu, mới chậm rãi đóng cửa sổ lại.
Trở lại chỗ ngồi, Thạch Nham tỏ ra có chút buồn bã, không có tiếp tục động tay động chân với cô gái trong lòng, chỉ lo uống rượu.
"Nham thiếu gia, vừa rồi là đội ngũ Bắc Minh gia sao?" Võ Giả Thạch gia Tạp Nhĩ trong sương phòng, thuận miệng hỏi.
"Ừm." Thạch Nham đáp một câu, tiếp tục yên lặng uống rượu.
Hàn Chung đứng ở cửa sổ, cau mày nhìn Thạch Nham, ánh mắt có chút quái dị, do dự một chút, nói: "Nham nhi, vừa mới nữ nhân trên trên chiến mã, ngươi... biết sao?"
Thạch Nham gật đầu, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, "Ừm, quả thật quen biết, con và nàng cùng nhau kết bạn đi ra khỏi U Ám sâm lâm. Người cũng biết, thời gian kia yêu thú hoành hành, lực lượng một người dù sao hữu hạn, không thể không tìm người kết bạn."
Hàn Chung là người từng trải, thấy hắn không còn hứng thú, ánh mắt chuyển vài vòng, lập tức đoán ra giữa hắn cùng Địch Nhã Lan khẳng định cái gì.
Ngồi lại đó, Hàn Chung phất tay, nói với những cô gái bên cạnh: "Các ngươi lui xuống đi, chúng ta muốn nói chuyện."
Vài cô gái xinh đẹp, đều rất tự giác, đứng lên cười khanh khách, nhanh chóng ra khỏi sương phòng.
Đợi cho sau khi trong sương phòng chỉ còn lại có một nhóm Võ Giả Thạch gia, Hàn Chung mới nói: "Nham nhi, ta không biết lai lịch nữ nhân kia, nhưng mà xem ra Bắc Minh Sách có chút hứng thú với nàng, nếu chính nàng cũng nguyện ý đi cùng Bắc Minh, ngươi cũng không cần nghĩ nhiều."
"Đúng đó, trên đời nữ nhân nhiều như vậy, không cần bởi vì một nữ nhân, mà kết thù kết oán với Bắc Minh Sách. Bắc Minh gia ở Thương Minh chúng ta, chính là gia tộc bá đạo nhất, thế lực bọn họ thật sự quá mạnh mẽ. Mà tiểu tử Bắc Minh Sách kia, lại là cục cưng bảo bối của Bắc Minh Thương, trêu chọc hắn chính là mất trí." Tạp Nhĩ cũng khuyên nhủ thành khẩn.
Tạp Nhĩ là tiểu đầu mục một nhóm Võ Giả này, tu vi cảnh giới Tiên Thiên nhị trùng thiên, bởi vì Thạch Nham có được hảo cảm của hắn nên hắn mới mở lời khuyên bảo.
"Lão Hàn, hai lão nhân kia có lai lịch thế nào?" Thạch Nham không có trả lời, mà là nhìn về phía Hàn Chung.
"Âm Khuê cùng Cưu Sơn, chính là sư huynh đệ, tu vi cảnh giới Niết Bàn nhất trùng thiên chi cảnh, không có ai biết bọn họ đến từ nơi nào. Trước kia hai người bọn họ vẫn hầu hạ Bắc Minh gia chủ Thương Bắc Minh gia, sau khi Bắc Minh Sách sinh ra, bởi vì thân mang hai loại Võ Hồn, tu vi cảnh giới lại tăng cực kỳ mau lẹ, Bắc Minh Thương sợ trên đường Bắc Minh Sách trưởng thành có bất trắc gì, liền an bài Âm Khuê cùng Cưu Sơn đến bảo hộ hắn."
Cảnh giới Niết Bàn nhất trùng thiên! Thạch Nham trong lòng rùng mình.
Thạch Kiên gia chủ Thạch gia, cũng chỉ có tu vi cảnh giới Niết Bàn tam trùng thiên.
Một Thương Minh to như vậy, dân cư mấy trăm vạn, Võ Giả tu luyện võ đạo nhiều vố số kể, nhưng chân chính có thể bước vào tu vi cảnh giới Niết Bàn lại vô cùng hiếm hoi, chỉ đếm trên đầu hai ngón tay cho đủ số.
Hai cường giả cảnh giới Niết Bàn, chuyện gì cũng không làm, bảo hộ Bắc Minh Sách một tấc không rời, Bắc Minh Sách thật đúng là được sủng ái.
"Ở Thương Minh chúng ta, thực lực Bắc Minh gia còn lớn mạnh hơn hai thế gia khác cộng lại. Trong đám cung phụng Bắc Minh gia cao thủ nhiều như mây, đệ tử trong nhà cũng có nhân tài liên tục xuất hiện. Mà bản thân Bắc Minh Thương, lại có tu vi cảnh giới Thiên Vị, trêu chọc Bắc Minh gia, không khác gì ăn trái đắng."
Hàn Chung thấy Thạch Nham không nói, rất sợ Thạch Nham liều lĩnh, lại chỉ ra rõ chỗ cường đại của Bắc Minh gia.
"Ừm, ta hiểu." Thạch Nham trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu, vẻ mặt khôi phục bình thường, cười nói: "Lão Hàn người yên tâm đi, trong lòng ta hiểu rõ, biết chuyện gì có thể làm, khi nào thì phải tạm thời nhẫn nại."
"Ừa, ngươi hiểu được là tốt rồi." Hàn Chung thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Muốn cô nương bên ngoài tiến vào lại không?"
"Quên đi, ta không còn hứng thú, chúng ta uống rượu đi."
"Được, uống rượu thì uống rượu, đến đây!"
.................................................. ........................
Thương Minh rất đặc thù, nó là một quốc gia kỳ lạ do thế gia, Võ Giả, dong binh, thương nhân, cùng các loại đoàn thể dân gian cộng đồng quản lý.
Nơi này không có quân đội chính thức, không có các loại chức quan, cũng không có các loại cơ cấu quan phương.
Thương Minh có rất nhiều thế gia, mấy trăm dong binh đoàn lớn có nhỏ có, thương nhân ngàn vạn, Võ Giả lưu lạc tứ xứ, bình dân chán ghét chiến tranh...
Thương Minh chưa bao giờ tham dự chiến tranh giữa Liệt Hỏa đế quốc và Thần Hữu đế quốc, so với hai quốc kia tương đối thái bình hơn nhiều.
Nhưng mà, một khi quốc gia có ngoại lai, ý đồ đến Thương Minh làm loạn, tất cả thế lực trong Thương Minh sẽ liên hợp lại đối kháng.
Trong lịch sử của Thương Minh, Liệt Hỏa đế quốc cùng Thần Hữu đế quốc đều từng mơ ước sự giàu có của Thương Minh, từng có tiền lệ phái binh tiến đến xâm phạm, nhưng đều không có ngoại lệ, bị các đại thế gia cùng trên trăm dong binh đoàn của Thương Minh tạo thành liên quân trực tiếp đánh tan!
Thương Minh quốc gia kỳ lạ này, trong ngày thường cực kỳ phân tán, thậm chí không có người quản lý, chỉ khi nào gặp được địch nhân chung, lập tức sẽ đoàn kết thành một.
Ở trong này, bởi vì có rất nhiều thế gia cường đại, mấy trăm dong binh đoàn lợi hại, thương nhân nắm giữ số tiền lớn, một khi những người này liên hợp lại, hình thành nên lực lượng cực kỳ khủng bố, mà ngay cả Thần Hữu đế quốc cùng Liệt Hỏa đế quốc cũng chỉ có thể cam bái hạ phong.
Nếu không phải Thương Minh chỉ có lúc gặp phải kẻ thù bên ngoài, mới có thể liên hợp lại đối kháng, thì lực lượng tất cả thế lực liên hợp lại, đủ để đánh tan một phương Liệt Hỏa đế quốc cùng Thần Hữu đế quốc nào!
Thương Minh địa thế đặc thù, phía Nam là U Ám sâm lâm, phía Bắc là Tử Tịch đầm lầy, phía Tây là Vân Vụ sơn mạch đỉnh núi liên miên nhấp nhô, phía Đông là Vô Tận hải rộng lớn mênh mông.
Bất luận là Tử Tịch đầm lầy, hay Vân Vụ sơn mạch, hoặc là hòn đảo ở Vô Tận hải, đều ẩn chứa các loại khoáng thạch, linh dược, kim chúc, rất nhiều tài nguyên phong phú, Thương Minh là quốc gia lấy thương mậu làm chủ, lại vừa vặn kẹp ở chính giữa, tự nhiên là mọi việc đều thuận lợi.
Trong Tử Tịch đầm lầy, Vân Vụ sơn mạch, Vô Tận hải ẩn chứa tài nguyên phong phú đồng thời cũng ẩn chứa hung hiểm khủng bố.
Như chướng khí, yêu thú, sương độc, người dị tộc hung tàn, các loại thiên tai khó gặp...
Cũng bởi vì như thế, muốn mạo hiểm ở một số khu vực kia, phải có vũ lực rất mạnh, cho nên trong Thương Minh cũng không thiếu các loại đoàn thể dong binh và Võ Giả.
Thương Minh tổng cộng có mười chín tòa thành trì, nhưng thành trì lớn nhất, chính yếu nhất vẫn là Thiên Vẫn thành.
Thiên Vẫn thành ở trung ương Thương Minh, bốn phía rải rác mười tám tòa thành nhỏ thị, một thành Thiên Vẫn thành chiếm diện tích mặt đất, gần như bằng tổng tám tòa thành thị phụ cận, dân cư cũng gấp mấy lần những thành thị nhỏ đó.
Bởi vậy, Thiên Vẫn thành có thể nói là trung tâm Thương Minh, các đại thế gia cũng đều coi Thiên Vẫn thành trở thành điểm hoạt động chủ yếu của gia tộc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Thạch gia tự nhiên cũng không ngoại lệ, tuy rằng Thạch gia ở các thành thị lớn chủ yếu của Thương Minh đều có sản nghiệp cùng đình viện, nhưng căn bản của Thạch gia vẫn là ở Thiên Vẫn thành.
Thạch gia ở thành Bắc Thiên Vẫn thành, chiếm diện tích gần trăm mẫu, kiến trúc mấy ngàn tòa, trong đó hòn non bộ, đình viện, hồ nhân tạo, dòng suối nhỏ có thể tùy ý thấy được. Đích hệ Thạch gia ở hậu viện u tĩnh, chính giữa nơi này có một hồ nhân tạo, bốn mặt còn có từng tòa lầu các, phía sau lầu các chính là từng khu tu luyện tràng, trọng lực phòng, khổ tu điện...
Đích hệ của gia tộc Thạch gia không nhiều lắm, nhưng chi thứ thêm cung phụng đã có trăm người, hơn nữa nha hoàn, thị vân vân, toàn bộ Thạch gia mỗi một ngày đều có gần một ngàn nhân khẩu thường trú.
Sáng sớm mỗi một ngày, bất luận là đích hệ Thạch gia, cung phụng hay là Võ Giả, đều sẽ khổ tu ở trong các đại diễn võ trường, luyện công điện.
Ngày hôm nay, tiếng gà trống gáy vừa mới vang lên, sắc trời mới tờ mờ sáng, đã có rất nhiều Võ Giả bắt đầu hoạt động gân cốt, ở các loại sân bãi khổ tu rèn luyện bản thân.
Thạch Kiên cũng từ trong Bàn Thạch Điện đi ra, đi đến dưới lầu các của Dương Hải quát một tiếng, liền cùng Dương Hải đi đến hướng đại môn Thạch gia.
Dọc theo đường đi, liên tục có Võ Giả khom mình hành lễ, Thạch Kiên đều hờ hững gật đầu, bước chân không mục đích mà thả chậm.
Thạch Kiên cùng Dương Hải đi đến cửa đại môn Thạch gia không bao lâu, Hàn Phong cũng yên lặng xuất hiện ở phía sau hai người, không nói được một lời đứng ở bên cạnh Thạch Kiên, híp mắt nhìn hành lang dài ngoài cửa đá.
"Dựa theo tin tức mà Hàn Chung đưa đến, bọn họ đêm qua đã đến, nếu đêm qua chưa về, hôm nay khẳng định sẽ trở lại." Thạch Kiên cau mày, nói thầm nói: "Vì xem tiểu tử kia có phải thật sự tiến vào cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên hay không, ta đợi từ ban đêm ngày hôm qua đến rạng sáng, nhưng hỗn tiểu tử kia lại chưa về..."
"Có lẽ trên đường bị chuyện gì chậm trễ." Dương Hải trong lòng thầm mắng Thạch Nham thằng con này không biết cấp bậc lễ nghĩa, nhưng ngoài miệng vẫn hỗ trợ giải thích một câu.
"Tên điên, ngươi nói tin tức của Hàn Chung, ... có thể nhầm lẫn hay không?"
Thạch Kiên quay đầu, nhìn phía Hàn Phong có hơi chút nghi hoặc: "Quả thật có tiền lệ Võ Hồn có thức tỉnh ở thời kỳ thanh niên, điểm này ta thật sự không có hoài nghi. Nhưng mà... tiểu tử kia mười bảy tuổi, chưa bao giờ tu luyện qua võ đạo, bây giờ đột nhiên bước vào cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, cũng thật không thể tưởng tượng? Ta nghĩ suốt đêm, cũng không có nghĩ ra rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi nghĩ sao?"
Hàn Phong nhếch miệng, híp mắt, nói: "Hàn Chung tuy rằng thích làm bậy, nhưng làm đại sự rất có chừng mực, ta nghĩ hắn không có can đảm nói dối chuyện này. Tuy rằng... ta cũng nghĩ không ra rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng nếu hắn nói như vậy, chắc là không có sai."
"Ừm, hy vọng không sai, tiểu tử này khiến ta thất vọng mười bảy năm, hy vọng lần này không được khiến ta thất vọng nữa."
Rất nhiều Võ Giả Thạch gia, trải qua tu luyện buổi sáng cùng ăn uống xong, nghe nói gia chủ lại ở cửa đại môn chờ người nào, đều tò mò theo đến đây, cùng nhau tụ tập ở cửa đại môn, châu đầu ghé tai thấp giọng nghị luận.
Bọn họ không biết người đến là ai, đều đoán có thể là nhân vật trọng yếu của Bắc Minh gia cùng Tả gia muốn đến đây, bằng không Thạch Kiên sẽ không đi ra nghênh đón.
Nhưng mà đợi hồi lâu, cũng không thấy người đến, những Võ Giả Thạch gia dần dần có chút không kiên nhẫn, thầm mắng người nọ phách lối quá đáng, thế mà khiến Thạch gia gia chủ chờ đợi.
Thấy mặt trời từng chút nhô cao lên, người mình chờ vẫn là không có xuất hiện, Thạch Kiên cũng có chút lo lắng, nói với Dương Hải bên cạnh: "Lâu như vậy không về, sẽ không xảy ra chuyện gì tình chứ?"
Dương Hải cười khổ lắc lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết, trong lòng lại thở dài.
Tuy rằng trước kia Thạch Kiên cũng thường xuyên nhắc tới Thạch Nham, lại chưa từng có biểu hiện ra quá nhiều quan tâm, hắn chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.
Ngay cả lần này Thạch Nham mất tích ở U Ám sâm lâm, cũng do Dương Hải nhắc nhở, hắn mới nhớ tới.
Hôm nay vừa nghe nói Thạch Nham bước vào cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, vài ngày gần đây hắn chẳng những mỗi ngày hỏi tin tức của Thạch Nham, hôm nay lại sớm vội vã đến đây chờ...
Thái độ của Thạch Kiên chuyển biến to lớn, khiến Dương Hải trong lúc nhất thời cũng có chút khó thích ứng.
Sau một hồi, mặt trời nhô cao, lúc sắp đến buổi trưa, thân thể cao lớn của Địa long mới chậm xuất hiện trên hành lang dài.
Trước Địa long, có hai người cười nói, không vội không chậm đi đến, đúng là Thạch Nham, Hàn Chung.
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.