Sát Thần

Chương 816: Lời dặn dò của giới linh




Tay trái điểm hờ, đầu ngón tay sáng lên, theo ngón tay kéo ra, một khe hở không gian bị xé rách như tờ giấy, lưu quang đẹp mắt từ trong khe hở bắn ra.
Híp mắt, trong con ngươi có những vết nứt tinh mịn. Không gian bên cạnh người vặn vẹo hỗn loạn, lực lượng dũng động cuồn cuộn trong gân mạch, tới thẳng lòng bàn tay trái, từ đầu ngón tay thẩm thấu tới khe hở có lưu quang bắn ra.
Thần thức như ánh sáng chậm rãi tìm kiếm trong khe hở, vượt qua mấy tường kép không gian.
Khí tức của Huyết Văn Giới giống như một điểm tinh quang, đột nhiên hiện lên trong thần hồn của hắn.
Linh hồn tế đài đột nhiên xoay chuyển, tỏa ra tinh quang mà người ngoài vĩnh viễn không thể đoán được, một cỗ lực hút như điện mang nối với Huyết Văn Giới.
Vù!
Một cái giới chỉ bay ra, rơi vào trong lòng bàn tay hắn, được hắn đeo lại vào.
Không vội thu tay, thần thức của hắn dừng lại trong không gian loạn lưu. Tiếp tục tìm kiếm và đạt thành liên hệ với Tinh Đồ.
Nhưng mà khi hắn thử kéo Tinh Đồ ra thì rõ ràng cảm thấy Tinh Đồ như nặng cả vạn cân, linh hồn có chút cật lực nhưng vẫn không thể kéo được ra thoải mái như Huyết Văn Giới.
Tạm dừng một chút, hắn yên lặng cảm thụ một hồi lâu, dần dần tăng cường linh hồn chi lực, hóa thành những xúc tua vô hình bọc lấy Tinh Đồ.
Đột nhiên dùng sức.
Năng lượng linh hồn điên cuồng tiêu hao.
Không gian hiện ra tầng tầng sóng gợn. Trông rất đẹp mắt.
Trong từng tầng sóng gợn không gian, cửa khe hở không gian đã tách ra lại tách rộng hơn, không gian loạn lưu bên trong bạo loạn dị thường, tựa hồ muốn từ trong ùa ra.
Sắc mặt tái nhợt, một thân lực lượng tiêu hao rất nhanh, Thạch Nham tinh thần mỏi mệt, hết sức chăm chú, không dám có chút lơi lỏng.
Huynh đệ Tạp Thác kinh ngạc nhìn về phía hắn, thỉnh thoảng lại liếc cửa khe hở không gian một cái, âm thầm phóng thích thần thức, nhưng mà, thần thức vừa đụng tới không gian loạn lưu này thì tựa như hăm sâu vào vùng bùn, không sao ngưng tụ lại được.
Sắc mặt của hai huynh đệ biến đổi, cũng không dám tùy ý thăm dò nữa, thu toàn bộ thần thức về, hít một hơi thật sâu, rồi đứng yên ở bên cạnh.
Trán Thạch Nham đầy mồ hôi, vết rạn tinh mịn trong mắt càng rõ ràng hơn, một tia năng lượng không gian cực kỳ sắc bén thẩm thấu ra tới khe hở không gian.
Hừ!
Khẽ quát một tiếng, cả người hắn chiếu ra tinh quang đẹp mắt, giống như một khối thủy tinh cực lớn bị thái dương chiếu vào.
Một cỗ lực hút cuồng bạo từ trong lòng bàn tay hắn phát ra, Tinh Đồ từ từ được kéo ra.
"Phù!".
Há to miệng phun ra một ngụm trọc khí, lau lau mồ hôi trên trán, Thạch Nham ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt chật vật.
Tạp Thác tuy rằng lòng nóng như lửa đốt, nhưng thấy hắn mệt như vậy thì cũng không giục, ngồi yên ở bên cạnh chờ.
Lấy ra một khối thần tinh, Thạch Nham hấp thu lực lượng trong đó, qua một hồi lâu thì chậm rãi mở to mắt, mỏi mệt cười cười: "Cũng may không có gì bất ngờ".
"Kéo một khối Tinh Đồ ra mà tiêu hao lực lượng như vậy ư?". Tạp Phu ngạc nhiên: "Nhưng giới chỉ đó thì vì sao dễ dàng thu hồi như vậy? Ta thấy ngươi giống như căn bản không hề phí sức?".
Không chỉ hắn nghi hoặc, ngay cả bản thân Thạch Nham cũng có chút như lọt vào trong sương mù.
Cũng là vật phẩm, Huyết Văn Giới thu hồi cơ hồ không hề tiêu hao lực lượng linh hồn của hắn, thần thức vừa đạt thành liên hệ đã lập tức từ trong không gian loạn lưu quay trở về, nhưng Tinh Đồ thì lại khiến hắn rất phí sức.
"Ngu ngốc, đó là bí bảo tính mạng tương liên với sư huynh, tâm thần tương thông, tất nhiên có thể dễ dàng thu về". Tạp Thác tự cho là thông minh, lườm đệ đệ hắn một cái rồi giải thích.
"Thế cũng có phân biệt à?". Tạp Phu lắc đầu không tin lắm.
"Đừng nói nữa, để cho ta yên lặng một chút". Thạch Nham nhíu mày.
Hai huynh đệ lập tức câm miệng.
Ngón tay vỗ nhẹ Huyết Văn Giới, linh hồn ý thức của Thạch Nham thẩm thấu vào: "Tên gia hỏa đó muốn truyền thừa còn lại, chỗ ngươi không có vấn đề chứ?".
"Có ba việc, ngươi phải nhớ cho kỹ, ta chỉ dặn một lần, chờ ta giao truyền thừa rồi sẽ lại trầm tịch, không có nhiều tinh lực để thuật lại". Trong Huyết Văn Giới truyền đến niệm đầu của giới linh.
"Chuyện thứ nhất, khi ta đưa truyền thừa ra, dung hợp truyền thừa ở người đó, thần hồn của ngươi mặc niệm pháp quyết, thôi phát kỳ diệu trong ấn ký của ngươi, cướp lấy một dòng căn nguyên của linh hồn người đó. Một dòng căn nguyên linh hồn của hắn bị ngươi lấy rồi, thì sẽ bị giam trong ấn ký của ngươi, sinh tử sẽ bị ngươi nắm trong tay, trở thành tùy tùng của ngươi".
"Thứ hai, lần sau khi cắn nuốt linh hồn tế đài, đừng độc hưởng lợi ích. Chia linh hồn chi tinh tỏa ra ra, cho ta một bộ phận để khôi phục, như vậy ta lần sau mới có tinh lực mà nói thêm mấy câu. Còn nữa, tận lực đừng có nuốt hết linh hồn tế đài, điều này đối với ngươi rất có lợi ích, so với thần thể cường đại thì còn có lợi ích hơn. Võ giả của tinh vực này chắc không có ai biết bí mật của ngươi, không cần quá lo lắng, phải tận lực thối luyện linh hồn tế đài, để linh hồn tế đài không thể bị phá vỡ".
"Chuyện thứ ba, mau chóng tập hợp thiên hỏa, khiến thiên hỏa hợp nhất trước kia đột phá tới Nguyên Thần cảnh thì thiên hỏa phải dùng Thiên Hỏa Thần Luyện chi thuật thối luyện một lần, có thể giúp ngươi thuận lợi đột phá tới Nguyên Thần cảnh, nguyên hồn có chút thành tựu. Nguyên hồn do Thiên hỏa dung hợp mà thành so với nguyên hồn của Nguyên Thần cảnh bình thường thì cường đại hơn nhiều. Diệu dụng vô cùng, nhớ lấy, nhất định phải tập hợp lại thiên hỏa, hoàn thành trước khi tới Thần Vương đỉnh phong".
Giới linh sau khi phân phó xong ba việc thì chuẩn bị ngưng luyện ra truyền thừa.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Còn nữa, ta không hiểu gì cả, giải nghĩa rõ một chút được không?".
"Ta chỉ là một dòng tàn hồn, đại bộ phận ký ức đã thất lạc, chỉ có dần dần khôi phục thì mới có thể tụ tập được ký ức từ hư không vô tận, hiện tại, ta không thể giảng giải nghi hoặc cho ngươi".
"Ít nhất thì cũng phải cho ta biết ta có nghĩa vụ gì?".
"Cường đại! Không ngừng cường đại! Tiến giai đột phá thật nhanh! Đây là chuyện trọng yếu nhất của ngươi hiện giờ! Được rồi, ta không lãng phí thời gian nữa, lát nữa mặc niệm pháp quyết, ta bảo ngươi, vẫn phải ngưng luyện truyền thừa, tinh lực có...".
Giới linh đơn phương cắt đứt truyền tin linh hồn, rất nhanh, một dòng ký ức ba động thẩm thấu vào sâu trong óc Thạch Nham.
Pháp quyết có chút khó đọc, tựa hồ không có ý tứ thực chất, chỉ là đủ loại âm tiết kỳ diệu hiện ra, Thạch Nham cảm thụ một chút, hoàn toàn không rõ thâm ý, đành phải cố nhớ lại, không để lát nữa lại quên, hay là niệm nhầm.
Huyết Văn Giới trên ngón tay lặng lẽ tỏa ra ánh sáng, giới linh thúc giục năng lượng tụ tập truyền thừa cho Tạp Thác.
Tạp Thác hưng phấn, vẻ mặt chờ mong, xoa xoa tay, không ngừng ngây ngô cười.
Hắn lần trước sau khi có được bộ phận truyền thừa, lập tức trốn đi tu luyện, qua lâu như vậy, lực lượng áo nghĩa của hắn đã bước vào chính quy, bản thân hắn cũng có tu vi Thần Vương tam trọng thiên chi cảnh, cách tiến giai chỉ có một bước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chỉ cần có được truyền thừa áo nghĩa còn lại, hắn tin, chỉ cần cho hắn một đoạn thời gian để tiêu hóa, có thể vấn đỉnh Nguyên Thần cảnh, trở thành một cường giả khác của Thần Phạt chi địa, sánh vai với ba người Lạp Tắc Nhĩ, Ba Lôi Đặc, Giới Nông, cũng có thể bắt Lạp Tắc Nhĩ trả giá một chút.
Chỉ có lực lượng cường đại mới có thể giành được tôn nghiêm ở Thần Phạt chi địa, hắn hoạt động ở đây nhiều năm, cũng hiểu rõ điều này.
"Đại ca, lần này phải chúc mừng ngươi rồi". Tạp Phu cũng hưng phấn không thôi, cười ha ha: "Sau lần này, đại ca tất nhiên có thể trở thành chúa tế một phương của Thần Phạt chi địa! Ha ha!".
"Con chó điên Lạp Tắc Nhĩ lão tử nhất định sẽ cho hắn biết tay!". Tạp Thác cười gằn, ánh mắt đầy huyết tinh.
Rầm!
Hồng quang bắn ra, trong Huyết Văn Giới truyền ra chấn động năng lượng, một cỗ truyền thừa nguyên bỗng nhiên hiện ra trong lòng bàn tay của Thạch Nham, như hỗn độn, sương mù mênh mông, không thể nhìn được rõ, bên trong có Hỗn Loạn chi lực kỳ chạy tán loạn.
Thân hình Tạp Thác run rẩy, lập tức an tĩnh lại, mắt như lửa nóng nhìn về phía truyền thừa nguyên.
Thạch Nham cười cười, dùng sinh cơ của áo nghĩa tử vong bọc lấy truyền thừa nguyên rồi chậm rãi đẩy về phía Tạp Thác.
Đợi cho truyền thừa nguyên biến mất trong hốc mắt của Tạp Thác, Tạp Thác đột nhiên run lên, cả người hiện ra Hỗn Loạn chi lực, thần chi lĩnh vực cũng tự hình thành, mạnh mẽ hút cặn của vực ngoại, hình thành từ trường hỗn loạn.
Tạp Thác nhắm mắt lại, lập tức ngồi xuống, nín thở ngưng thần, thể ngộ sự ảo diệu của truyền thừa nguyên, ý đồ dung hợp thần hồn, trở thành một bộ phận của áo nghĩa lạc ấn.
Lúc này, Thạch Nham cũng chậm rãi ngồi xuống, híp mắt, cẩn thận lưu ý biến hóa của Tạp Thác.
Tạp Thác cả người lạnh run, từng đợt Hỗn Loạn chi lực lấy hắn làm trung tâm lan ra, tựa hồ đang hấp thu tạp chất của vực ngoại để tăng cường cường độ thần thể.
Linh hồn tế đài của hắn từ hiện ra từ sâu trong con ngươi, không ngờ trong suốt, phi thường kỳ lạ.
Thạch Nham nhìn cẩn thận, đợi cho phát hiện linh hồn tế đài của hắn xoay chuyển, thần hồn phía trên dung hợp với truyền thừa nguyên, trong lòng hắn khẽ động, yên lặng niệm đọc pháp quyết khó đọc mà giới linh cho.
Pháp quyết vừa lắc lư trong thức hải tâm linh, tựa như từng tiếng sấm oanh kích trong thức hải, trong thức hải của hắn nổi lên sóng to gió lớn, linh hồn tế đài như một tiêu vong, từng dòng thần thức theo pháp quyết bay ra, ùa tới ấn ký kỳ diệu trong thần hồn.
Thức hải kinh đào hãi lãng, thần hồn thì bất động như núi, trán hiện ra ấn ký, giống như thái dương hắc ám, hấp thu ngưng luyện từng dòng thần thức.
Khẩu quyết tiếp tục được hắn thong thả ngâm xướng, một cỗ rung động kỳ diệu đột nhiên đạt thành liên hệ với linh hồn tế đài của Tạp Thác, một luồng sáng từ trong mắt hắn bắn ra, chui vào sâu trong hốc mắt của Tạp Thác.
Một dòng linh hồn căn nguyên hỗn độn thuận theo ánh sáng đó từ trong thần hồn của Tạp Thác bay ra, chợt lóe rồi biến mất, biến mất trong ấn ký ở trên trán thần hồn của Thạch Nham.
Trong khoảnh khắc, dòng linh hồn căn nguyên đến từ Tạp Thác thành khôi lỗi của hắn, tựa hồ chỉ cần động niệm đầu là có thể dễ dàng trừ bỏ Tạp Thác, khiến hắn thần hồn vẫn lạc, một chút cặn cũng không còn.
Thạch Nham hoảng sợ trước mưu kể ác độc của giới linh, thủ đoạn trói buộc tùy tùng này quả nhiên là ác độc dị thường.
Hắn biết, từ nay về sau, Tạp Thác không bao giờ thoát khỏi được sự trói buộc của hắn, sinh tử do hắn nắm giữ, chỉ một ý niệm là Tạp Thác sẽ thần hồn câu diệt, triệt để tiêu tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.