Lần này trở lại quá khứ, nàng từ sát thủ nhà nghề thế kỷ hai mươi mốt biến thành một đứa con nít.
Rồi sau đó lưu lạc với bầy sói, lại trở người thành trong truyền thuyết —— Dã Nhân. . . . . .
Sói cái nói cho nàng biết, nhiều năm trước kia có một nhóm người xông nhầm vào rừng rậm Mê Tung, không đợi bọn họ ý thức được hoàn cảnh đặc biệt mang đến nguy cơ, sau đó một nhóm người nhất nhất đuổi đến giết chết.
Lúc ấy nàng vẫn được mẫu thân bảo hộ ở trong ngực, cũng không khóc, nhóm người kia cho là tất cả mọi người đã chết, lúc này mới tìm đường cũ chạy.
Nhưng nơi nào còn chạy! Sói cái hừ lạnh nói, tất cả mọi người tiến vào rừng rậm Mê Tung chỉ có một con đường chết.
Giết nhiều người như vậy, ông trời dĩ nhiên là sẽ báo ứng.
Từ đó Khanh Như Ý coi như là biết một chút chân tướng thân thế, nhưng biết cùng không biết thực chất không có gì khác nhau.
Nàng vẫn không biết thân thể này vốn thân phận là người nào, chứ đừng nói vì một ít người nhà báo thù rửa hận.
Không thể không nghĩ tới rời đi, chỉ là nàng còn quá nhỏ, nhỏ như vậy vốn không có hơi sức tìm kiếm đường ra ở trong rừng rậm.
Huống chi, Mê Tung, thật sự là Mê Tung.
Nàng rốt cuộc không có bản lãnh sói, cũng không có lỗ mũi bén nhạy như vậy. Như Ý cảm thấy, mình tối đa cũng hoạt động ở nơi cư trú trong khu vực rộng ba dặm một chút, đi xa hơn, sợ là không trở lại.
Nhưng luôn muốn ăn thứ gì đó, theo thân thể từng ngày lớn lên, những thứ quả dại kia đã không thể thỏa mãn nhu cầu của thân thể trưởng thành.
Nàng bắt đầu suy nghĩ thương lượng một chút cùng nhóm sói ca ca lấy chút thịt tới cho nàng!
Bốn vị sói ca rất thích người tiểu muội muội này, mặc dù dáng dấp nàng hoàn toàn bất đồng với chúng nó, nhưng người tiểu muội muội này hết sức đáng yêu, hơn nữa chung đụng đã lâu, thế nhưng một đôi mắt cũng sẽ dâng lên lục quang sâu kín ở trong đêm tối.
Nghe nói muội muội muốn ăn thịt, chỉ trong chốc lát bốn con Bạch Lang liền săn được một con hươu hoang dã.