Sự thật chứng minh, Bạch Lang nguyện ý đi theo Như Ý trở về Phổ Phổ đảo.
Hai mươi bảy ngày sau, trên biển Đông, có một thuyền buồm lướt sóng mà đi, chậm rãi tiến vào khu vực sương mù lượn lờ.
Trên thuyền chở ba người sáu sói, kéo buồm dĩ nhiên là Tiêu thước.
Thiếu niên vốn cảm giác mình không nên tiếp tục khổ sai, nên cùng người khác nằm ngang ở trên sàn tàu phơi nắng hóng gió biển.
Nhưng bất đắc dĩ, giày vò hắn là Ngọc Hoa.
Đối phương một câu: hoặc là kéo buồm, hoặc là xuống thuyền! khiến hắn còn dám nói nhảm nhiều lời, ngoan ngoãn kéo buồm điều khiển thuyền đi.
Như Ý ở trên sàn tàu lăn qua lộn lại cùng này mấy con Bạch Lang, sói mẹ thấy nàng vui vẻ, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi liếm mặt của nàng. Sói tỷ tỷ cũng nửa bước không chịu cách xa nàng, sói ca ca càng thêm vui mừng nhảy lên luồn xuống, bày tỏ vui mừng từ nay về sau có thể tiếp tục sinh hoạt chung một chỗ cùng Như Ý.
Đường biển đi hướng Phổ Phổ đảo, Như Ý thích nhất.
Từ lúc nàng lên đảo vào cái ngày đó, chỉ cần vừa ngồi lên thuyền trên con đường này, tâm tình luôn rất tốt.
Bởi vì nàng biết, ở điểm cuối phía trước, là một địa phương hoàn toàn tự do.
Phổ phổ đảo có nghiêm sư, còn có một sư muội lanh lợi. Nàng thích nơi đó, tốt hơn tất cả các noi khác dưới gầm trời này.
Riêng người dựa bên mép thuyền, cười nhạt nhìn tất cả, giống như đây là hình ảnh tốt đẹp nhất trong cuộc sống.
Có một loại cảm giác không quá chân thật vội vã đột kích, Ngọc Hoa công tử thật muốn mang nha đầu này về trên đảo sủng ái cả đời sao?
“Này!” Cảm thấy có người một mực dùng ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, Như Ý có chút không quá tự tại. Dứt khoát ngồi dậy, thẳng đón ngọn nguồn ánh mắt kia——”Ngươi nhìn ta làm gì?”
Công tử áo đen đứng lên, đi hai bước tới trước mặt nàng.
Đứng lại thì chỉ cảm thấy lê hương theo gió mà đến, lan vào lòng người.
“Đồ nhi ngoan!” Ngọc Hoa đưa tay bóp mặt của nàng: “Có phải ngươi quên chuyện gì hay không?”
“Cái gì?” Như Ý sững sờ, sau đó nháy nháy mắt, cố gắng suy nghĩ xem là quên chuyện gì. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thông rốt cuộc Ngọc Hoa nói là cái gì.
Mắt nhìn thấy Ngọc Hoa lắc đầu liên tục, nàng mặc kệ ——
“Ngươi biết liền nhắc nhở ta à! Ta quên cái gì?”
Cách đó không xa, có thiếu niên kéo buồm cất giọng hô lên, giành lời Ngọc Hoa nói ra chuyện Như Ý quên.
Âm thanh kia theo gió biển dội thẳng lọt vào tai, Như Ý nghe được là ——
“Nữ nhân Cướp quả táo của ta! Ngươi quên đặt một cái giá y ở trấn nhỏ bên bờ biển!”