Sát Thủ Máu Lạnh!!! Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Tụi Anh!!!

Chương 2: Qúa khứ đau buồn!!!




(T/g:Như đã hứa chương này mk sẽ kể cho các độc giả về câu chuyện của tảng băng máu lạnh kia ha
Nguyệt Nhi:bà nhớ kể cho rõ nha bà tg điên kia!!!Đừng làm xấu mặt tôi
T/g:Con yên tâm chúng ta là mẹ con mà
Nguyệt Nhi:Được!!!Tôi tạm tin bà
T/g:Con không tin mẹ thì tin ai đây???
Nguyệt Nhi:Bà...)
Hàn Băng Nguyệt là 1 con người rất kì cục, kỳ cục đến là thường!!!Nhiều bài báo còn nói cô vốn dĩ không phải người phàm mà cô là một tiên nhân lạc xuống trần gian. Nhiều người mê tín tin vào còn những người khác thì nghĩ là do cô biến đổi zen nên mới có trí thông minh siêu phàm.
Nhưng...nếu ai đó hiểu rõ về cô ấy thì sẽ hiểu ra lí do tại sao cô ấy lại thông minh và tài giỏi như vậy...trí óc chỉ là 1 phần lí do thôi!!!
___________~o~Ta là dải phân cách thời gian đáng đánh~o~_________
Tại một khu ổ chuột trong thành phố Hồ Chí Minh:
-Con nhok bẩn thỉu kia mày buông chân tao ra đừng làm bẩn chân tao!!!- Giọng của người đàn ông kia to tiếng quát 1 cô bé rất xinh đẹp, dễ thương nhưng hoàn cảnh của cô lại rất đáng thương.Tên đàn ông đó to con, béo ú đó người đeo đầy vàng đang hút xì gà vừ nói vừa ném ánh mắt khinh bỉ về phía cô cùng giãy chân đá cô văng ra không trung
Cô bé đó tiếp đất bằng lưng của mình
-M...máu-Cô bé đó run sợ,hốt hoảng kêu lên. Máu từ trên đầu cô chảy xuống
-Đáng đời-Tiếng nói đó phát ra từ một nhok mập ú,xấu xí,sa đen và lùn
-T...ại...s...ao...- cô bé thều thào rồi nói tiếp:
-Ch...úng...ta...là...b...ạn...mà-
-Tao làm bạn với mày là muốn lợi dụng mày để bố tao dễ dàng thu phục Hàn Thị của nhà mày thôi!!!- Cô nhok đó vừa nói vừa cười nhìn cô bé đang nằm dưới đất bằng ánh mắt khinh bỉ.(T/G:Vâng!!!Cô bé đáng thương đang nằm dưới đất không ai khác chính là con gái của tôi hay nói đúng hơn là Hàn Như Nguyệt
- Mày cũng bình thường thôi tại sao các anh ấy cứ theo mày vậy???Chắc mày quyến rũ các anh ấy đúng không???-Cô ả nói(T/G:Xúc phạm con gái ta là xúc phạm đến ta gọi bằng ả luôn cho nhanh)
-Khô..ng...có..đ...âu...mà- A Nguyệt thều thào. Nhưng ả mặc kệ cô bước tới dùng cái giò lợn nái của mình giẫm lên người A Nguyệt.Ngây cạnh đó có 1 người phụ nữ và một người đàn ông thều khào:
-Xi...n...hãy...th...a...ch...o..co...n...bé-Người phụ nữ
-Co...n...bé...kh...ông...có...l...ỗi-Người đàn ông nói
-Kh...ông...ch...a...mẹ...đừ...ng...nó...i....nữ...a-Đó chính là giọng của Nguyệt Nhi.Đương nhiên mn cũng đoán được hai người nằm đó chính là papa và mama của A Nguyệt tên là Hàn Dũng và Thanh Như Ngọc
-Nếu cô không sinh ra thì Hàn gia các người không đến nỗi này- Ả tiếp tục nói nói xong nhếch môi cười
-Kh...ông...ph...ải...t...ại...c...on...đ...âu...Ng...uyệt...nh...i-papa của cô nói.Sau đó họ cười và trút hơi thở cuối cùng
-PAPA...MAMA...- Cô đang khóc khóc rất nhiều
-Đoàng...đoàng...!!!Hai cha con nhà kia tắt thở

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.