Sất Trá Phong Vân

Chương 470: Cấp đại sư! Cấp đại sư! Cấp đại sư! (hạ)




Bàn Hoành Cơ nghe, da đầu co giật. Những Dược sư, Thần Bí Dược sư chẳng phải thường ngày mắt cao hơn đầu sao? Nhìn ai đều bằng khóe mắt vậy mà hôm nay hù bọn họ sợ đến mức này? Xem ra Bàn Hoành Cơ vẫn hơi coi thường Càn Kình.
- Hắn mạnh cỡ nào?
Bàn Hoành Huyền không chết tâm nhỏ giọng hỏi Nặc Lôi Tháp:
- Rốt ucộc hắn mạnh đến đâu?
- Không biết.
Nặc Lôi Tháp mồ hôi lạnh trên trán, nói:
- Có lẽ có người chế tạo ra dược tề tốt hơn hắn nhưng nguyên Chân Sách hoàng triều này độ chính xác chế tạo dược tề thì không ai hơn hắn được. Đặc biệt tuyệt chiêu biến dược tề tốn thời gian dài mới điều chế ra cưỡng ép rút ngắn lại, đây là tuyệt chiêu của cấp đại sư.
Gian phòng yên tĩnh có có tiếng các loại công cụ điều chế dược trong tay Càn Kình và dược tề phát ra tiếng va chạm rào rào, thanh âm nhỏ rơi vào tai mọi người như sấm nổ vang, rung động tinh thần mỗi người trong phòng.
Trong đầu Bàn Hoành Cơ chỉ còn lại câu đánh giá 'cấp đại sư' của Nặc Lôi Tháp. Thanh niên này thành công kết hợp hoàn mỹ năng lực của Chiến Sĩ và Dược sư.
Đúng thật. Có lẽ có Dược sư sở trường lực khống chế tốt hơn Càn Kình hoặc càng hiểu dược lý hơn, nhưng không có thể lực lâu như Càn Kình, cưỡng ép rút ngắn thời gian dài chế dược.
Chiến Sĩ cường đại cũng có người có lực khống chế, thể lực lâu hơn Càn Kình nhưng hoàn toàn không hiểu dược lý, chiến đấu thì có thể giết hắn nhưng làm dược...
- Thanh niên như vậy...
Bàn Hoành Cơ hơi siết chặt tay. Nếu không thể giết thì nên là minh hữu! Giết chết? Hai bên không xung đột lợi ích, có nhiều điểm có thể hợp tác, không bằng trở thành minh hữu.
Xẹt!
Dược thủy và tấm sắt kết hợp một chỗ bốc lên sương trắng. Biểu tình Nặc Lôi Tháp chăm chú hồi hộp nhìn Càn Kình. Trong hơi nước này không có chút mùi dược chứng minh đây là dùng cách cực kỳ cao minh bức ra lượng nước quá liều trong dược tề, thay thời gian dùng lửa từ từ đun cho bốc hơi, cũng tránh cho một phần dược lực trong dược liệu bị lửa đốt cháy, điều chế ra dược tề thượng phẩm thật sự.
Nhưng kiểu lắc này thường sẽ rớt ra nhiều dược tài, tiêu hao dược nhiều hơn, khó hơn cả khống chế lò lửa thêm nóng rất nhiều.
Thế này cũng được? Nặc Lôi Tháp bản năng rụt cổ. Rốt cuộc Càn Kình chế tạo ra dược tề gì? Tiếc rằng kỹ thuật tốt như vậy chế ra dược tề vẫn sẽ thua Ti Nội La Tư. Hài tử này xui quá, gặp phải Ti Nội La Tư có dược tề Đông Thổ.
Ti Nội La Tư cầm lên cây quạt đặt trên bàn vốn dùng để đốt lửa, phe phẩy quạt trước mặt mình, xua đi sương trắng. Khóe mắt Ti Nội La Tư liếc Càn Kình rót vào cái bình góm mua mấy đồng tiền bên vỉa hè.
Ti Nội La Tư chậm rãi bước tới đối diện Càn Kình, khom người nói:
- Gia chủ đại nhân, xin người phán xử.
Bàn Hoành Cơ đứng tại chỗ, quay đầu nhìn lão nhân không biết từ khi nào xuất hiện bên cạnh gã. Lão nhân tóc bạc trắng, mặt hồng hào đầy nếp nhăn, tay cầm gậy chống bằng gỗ tử nam.
Dược Tề Đại Sư duy nhất của Bàn gia, Chung Tam Nhất! Đôi mắt già ẩn sau cặp kính trợn to cỡ bằng đít chai, tay cầm gậy thì run bần bật vì kích động.
- Kỳ tài! Kỳ tài!
Chung Tam Nhất nhìn chăm chú vào Càn Kình, mới rồi bọn họ còn tức giận vì bị Bàn Hoành Huyền cứng rắn kéo đến đây nay tan biến. Chung Tam Nhất không ngờ có Dược sư trẻ tuổi có kiến thức cơ bản tốt như vậy. Nếu Chung Tam Nhất có thể thu Càn Kình làm đồ độ thì chẳng phải là sẽ tức chết đám già trong Công Hội Dược Tề?
Bàn Hoành Cơ tránh sang bên cạnh nhường đường cho Chung Tam Nhất. Trong cuộc so tài dược tề này, một gia chủ hoàn toàn không hiểu về dược tề sao có thể làm trọng tài? Người có đủ tư cách phán xét chính là Dược Tề Đại Sư, Chung Tam Nhất.
Ti Nội La Tư nhìn thấy Chung Tam Nhất thì nụ cười hơi héo. Loại Dược Tề Đại Sư này tuy không phải chuyên môn nghiên cứu hệ xương cốt nhưng dù sao cũng thấy nhiều trường hợp lớn, đều là giậm chân rung chuyển Công Hội Dược Tề.
Dược Tề Đại Sư iểu này trông thấy dược bình huyết ngọc thì sao? Ti Nội La Tư nở nụ cười. Nếu thấy dược tề Đông Thổ chẳng phải là sẽ sợ đến rớt bể cặp kính lão?
Chung Tam Nhất tập trung hết tinh thần vào Càn Kình, từng bước một đi hướng bàn của hai người. Tát Lạp Luân Nhiệt nhướng mắt nhìn Ti Nội La Tư được gọi là Dược sư cao cấp nghiên cứu dược tề xương cốt giỏi nhất Bàn gia.
- Dược của ngươi đâu?
Ánh mắt mọi người theo tiếng nói của Chung Tam Nhất tập trung vào Ti Nội La Tư. So đấu dược tề dĩ nhiên cần hai bên đều đưa dược tề ra, tại sao chỉ có mình Càn Kình bày ra dược tề?
Ti Nội La Tư cười, vốn định chờ khi Chung Tam Nhất khen xong dược tề Càn Kình điều chế, vào lúc hắn vui vẻ, đắc ý nhất thì lấy dược bình huyết ngọc chứa dược tề Đông Thổ ra, chấn mọi người ngây ngốc nhưng không ngờ...
Dược bình huyết ngọc giống như máu tươi khi được lấy ra liền thành tiêu điểm của mọi người. Mặc kệ có nhận biết giá trị của dược bình huyết ngọc hay không thì mọi người đều cảm giác được cái bình đặc biệt, lai lịch không tầm thường.
Vẻ mặt trở về bình tĩnh của Chung Tam Nhất lại biến thành kinh ngạc. Dược bình huyết ngọc, một dược bình huyết ngọc hoàn chỉnh không có tỳ vết nào?
Dược bình huyết ngọc? Con ngươi Càn Kình co rút. Á Đương Tư lão sư từng nói loại huyết ngọc này sẽ giữ lại dược tề và tăng cường hiệu quả, có thẻ xếp vào một trong mười dược bình chế tạo hàng đầu. Chỉ có Huyết Toản và Trầm Thụy Chi Kim là vượt trên Huyết Ngọc.
Loại dược bình huyết ngọc có thể xếp vào một trong mười dược bình chế tạo hàng đầu... Càn Kình nuốt nước bọt khan, lòng bắt đầu thấp thỏm, bên trong sẽ chứa dược tề đỉnh giai gì? Xem ra sẽ thua. Nếu bị Á Đương Tư lão sư biết chắc Càn Kình sẽ nghư chửi thúi đầu rồi đặc huấn.
- Dược tề của ta... Khụ...
Ti Nội La Tư hắng giọng, ngón tay kẹp nắp bình rút một cái, gian phòng an tĩnh vang tiếng bóc, mùi thuốc thấm lòng người lan tỏa khắp phòng.
- ... Là dược tề Đông Thổ.
Thanh âm thản nhiên mà đầy kiêu ngạo của Ti Nội La Tư cùng mùi dược say lòng người lan khắp phòng.
Vẻ mặt kinh ngạc của Chung Tam Nhất biến thành giật mình. Bổ dược trị xương cốt mạnh nhất trong mấy trăm năm qua? Đồn rằng cần nhiều tài liệu dược tề thập nhất giai mới điều chế ra được dược tề thập giai, dược tề Đông Thổ?
- Dược tề Đông Thổ?
Càn Kình ngây ngẩn nhìn dược bình huyết ngọc trong tay Ti Nội La Tư.
Ti Nội La Tư khinh thường liếc bộ dáng ngây ngốc của Càn Kình. Thế nào? Sợ đến ngu rồi? Đây chính là dược tề Đông Thổ!
Dược tề Đông Thổ? Biểu tình ngơ ngác của Càn Kình biến thành cười khổ, trong mắt người khác thì nụ cười biến thành cười giễu thà ngậm đắng chứ không chịu thua.
Không ngờ là dược tề Đông Thổ! Khóe môi Càn Kình đầy chua xót. Loại dược bình huyết ngọc tài liệu chế tạo này thế nhưng chứa dược tề Đông Thổ... Cái loại... Cái loại... Rác rưởi đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.