Thương Hoành Địch đỡ lấy hắn, ôn nhu trấn an: “Công tử đừng sợ… Cung chủ với người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, bao năm qua sóng gió không ngừng, sao lại không tin công tử?”
Diệp Chậm Ly hàng mi run run, yếu đuối thương cảm không nói nên lời: “Nhưng Việt Tê Kiến đang ở bên hắn.”
——-
Việt Tê Kiến hoàn hồn lại, hỏi: “Đại Văn Thù trượng pháp? Chẳng lẽ người chết là Phụng Phù hòa thượng?”
Đại Văn Thù trượng pháp chiêu thức nhu hòa điển nhã, tuyệt không có sát chiêu, ngay cả cương trượng dùng kèm cũng không có lưỡi sắc, độc nhất vô nhị trong giang hồ, cực chú trọng định tuệ ngưng thần, tru tà bất xâm, Phụng Phù hòa thượng tuy hiệp danh không vang dội, nhưng giới luật tinh nghiêm, võ công cũng vững bước mà tiến, được xem là nhân vật hàng đầu trong chúng đệ tử đời thứ ba của Thiếu Lâm, hôm nay cư nhiên tùy tùy tiện tiện bỏ mạng như vậy, còn chết không rõ ràng bên một đạo cô Nga My.
Tô Thác Đao cười nửa ngày, ôm Việt Tê Kiến lên ngựa, con còn lại buộc phía sau để thay đổi, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Việt Tê Kiến thập phần bất an: “Phụng Phù hòa thượng và vị đạo cô này, không thể phơi thây nơi hoang dã…”
Tô Thác Đao chỉ lo thúc ngựa thẳng tiến về phía trước, nói: “A Ly tự biết xử trí.”
Việt Tê Kiến nói: “Hắn? Hắn làm sao biết hành tung của chúng ta?”
Tô Thác Đao mỉm cười: “Ngươi biết Trang sinh cổ không?”
Trang sinh cổ có gì hiếm lạ? Mình sao lại không biết? Nhưng Việt Tê Kiến chỉ nhắm mắt, vô lực thấp giọng nói: “Không biết.”
Tô Thác Đao cũng không giấu giếm hắn, thong thả giải thích: “Trang sinh cổ là loại đăng phong tạo cực trong tình cổ, người bình thường tự nhiên không biết, A Ly thiên phú hơn người, bốn năm trước rốt cuộc cũng dưỡng thành một đôi Trang sinh cổ trùng…”
Việt Tê Kiến lơ đãng nghe xong, trong lòng đã sớm một mảnh trống trãi giá lạnh, Trang sinh cổ, không chết không giải, hai người dưỡng cổ cho dù cách xa muôn núi ngàn sông, cũng man mác có một sợi dây liên kết thần bí, không mất tung tích.
Diệp Chậm Ly… đơn độc giữ chân Bắc Đẩu Minh, Tống Vô Bạn không biết có thể nhất cử tất sát hắn?
——————————————————
Hoa Khước Tà trong mắt chợt lóe tinh quang, quát lớn: “Huyễn thuật!”
Phí Thiên Ý một bên quan chiến, thần trí càng thanh minh hơn, lập tức dồn dập ra lệnh: “Lưu Sâm, Dương Toại Trữ, đến vị trí Can, tấn công ba đường!”
“Lâm Tử Thành, lui giữ vị trí Tốn!”
Hắn bố cục ngay ngắn rõ ràng, Già Tinh Đồng Võng trận rất nhanh khôi phục được tứ bình bát ổn công thủ vẹn toàn, nhưng những người trong trận lại có nỗi khổ khó nói, lúc này Diệp Chậm Ly tuy thân hình đã đứng yên bất động, lưới đồng chủy sắt bao vây, nhưng luôn có loại chệch đường quỷ dị, lực đạo tới đâu, liền như bị một cơn lốc sâu hoắm khổng lồ cuốn phăng đánh tan tới đó, khiến người có cảm giác hỗn độn mạc danh kỳ diệu.
Dưới cơn nóng vội kinh nghi, đám người lần lượt kêu gào, Diệp Chậm Ly tiếng cười thoắt cao thoắt thấp không dứt bên tai, thân ảnh bạch y như khuất trong sương mù, hữu ảnh vô hình, không có nửa phần cảm giác chân thực, bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành dòng thác bắn lên không trung rồi chảy đi.
Tống Vô Bạn lạnh lùng nhìn chốc lát, thấy tay áo góc bào Diệp Chậm Ly, đều có một lớp ám quang lấp lánh uyển chuyển lưu động, trong lòng lập tức sáng như tuyết, cười nhạt một tiếng: “Tiểu kỹ vặt vãnh!”
Đột ngột lách mình xông vào tâm trận, nhắm ngay Diệp Chậm Ly, một quyền tung ra.
Một quyền này trong công có thủ, thế như sấm sét, nhưng điểm lợi hại chân chính, chỉ mỗi Diệp Chậm Ly thân hãm trong trận mới có thể hưởng thụ trọn vẹn tư vị trong đó.
Một chiêu này của Tống Vô Bạn, mới chân chính là thiên la địa võng.
Diệp Chậm Ly bỗng nhiên bứt ra lui về sau, sắc bén nói: “Hoành Địch, ra đi!”
Nhanh như chớp, kỳ biến phát sinh, một thân ảnh như bạch hạc vút tới, trong tay là xà tiên ba trượng, vung lên một lớp sương mù đục ngầu màu máu, bao phủ toàn bộ vòng chiến, lúc xà tiên kia tung hoành, mơ hồ có tiếng oa nhi đói bụng quấy khóc, bạo lộ một luồng khí tức cực kỳ tà ác thâm độc, khiến người sởn tóc gáy.
Hoa Khước Tà vẫn luôn cầm kiếm tùy thời mà động, lúc này trường kiếm ong một tiếng, kiếm khí thanh hàn bắn ra, từ lỗ hổng bên mạn sườn của Tống Vô Bạn bất ngờ tập kích, chẳng hiểu sao, lại không công hướng Diệp Chậm Ly ở gần đó, mà đâm xéo phía Thương Hoành Địch đang trong tiên ảnh.
Một kiếm này tuy là tương trợ Tống Vô Bạn, nhưng đã hữu ý vô ý khiến một chiêu thiên y vô phùng kia tách ra một khe hở.
Diệp Chậm Ly là nhân vật bậc nào? Bàn tay lập tức từ trong tay áo lật lên, chưởng về phía Tống Vô Bạn, một quyền kia Tống Vô Bạn liền hơi lệch sang trái, Diệp Chậm Ly thân như tơ bông, lướt sát bên quyền phong, vọt ra ngoài, giữa không trung vươn tay bắt lấy xà tiên, Thương Hoành Địch dốc sức kéo lại, nhanh chóng tiếp được hắn, hai người mượn lực nhau, nháy mắt đã sóng vai bỏ chạy.
Diệp Chậm Ly tuy đã đi xa, nhưng một câu trêu chọc lại từ xa truyền đến: “Đa tạ!”
Tống Vô Bạn tự nhiên biết hắn đa tạ ai, trong lòng nhất thời giận dữ, thu quyền nhìn về phía Hoa Khước Tà, thấy vị thiếu hiệp phong mang bức người đang ngây ra như phỗng, chỉ lo ngơ ngác ôm một bên cổ, máu cuồn cuộn chảy ra nơi kẽ tay cũng không hề phát giác.
Ma xui quỷ khiến ám trợ Diệp Chậm Ly một kiếm, nhưng lúc hắn lách người lướt qua trước khi đi, lại bất ngờ cho mình một đao.
Một đao này, chỉ kém một phân, là có thể cắt đứt cổ họng, nhưng vừa khéo chỉ kém một phân.
Loại cảm giác sắc bén băng lãnh này, mãi cho đến giờ vẫn như băng trong ngực, nhưng mùi hương nơi cổ áo tay áo hắn, càng quanh quẩn trong lòng, tựa hồ không có ngày tan biến.
Vừa thoát hiểm cảnh, Thương Hoành Địch lập tức quỳ xuống cả hai gối: “Thuộc hạ chậm trễ, xin công tử trách phạt.”
Diệp Chậm Ly nhấc chân đá lên vai hắn, cười lạnh nói: “Không muộn, đợi thêm lát nữa ngươi đốt tiền giấy cho bổn tọa vẫn còn kịp.”
Một cước này đá ra, Diệp Chậm Ly liền có chút đứng không vững, mới biết chân khí tổn hao tới mức nào, mà vừa rồi trận chiến kia đáng kinh đáng sợ ra sao, nhất thời vừa hốt hoảng vừa đắc ý, với sức lực một mình mình, độc phá sát trận của Bắc Đẩu Minh, từ hôm nay trở đi, ba chữ Diệp Chậm Ly mới chân chính danh chấn giang hồ.
Thương Hoành Địch ngẩng đầu, vội hỏi: “Công tử bị thương sao?”
Diệp Chậm Ly nhoẻn miệng cười, hay cho một phen khung cảnh tiểu tuyết sơ tình: “Không có… Ngươi rất trung thành, chúng ta lập tức đi gặp cung chủ thôi.”
Nhưng Thương Hoành Địch thần tình kinh hoàng bất định: “Cung chủ chưa nam hạ về Thất Tinh Hồ… muốn theo Việt Tê Kiến đến phái Tuyết Cốc.”
“Thuộc hạ còn từ Bắc Đẩu Minh biết được… Tống Vô Bạn ép Việt Tê Kiến giao ra Nhập Bát Tinh Kinh.”
Diệp Chậm Ly sững sờ, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Thương Hoành Địch phi thường lo lắng, thấp giọng nói: “Liệu cung chủ có cho rằng… công tử tung tin về Nhập Bát Tinh Kinh?”
Liên quan tới Tô Thác Đao, Diệp Chậm Ly trong lòng đã hoảng loạn, thấp giọng nói: “Ngươi cũng nghi ngờ, đúng không? Đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng nghi ngờ bản thân mình.”
Nguyên bản bởi vì Nhất Vĩ tâm pháp, mình sợ ném chuột vỡ đồ, chỉ có thể nhẫn nhịn không hạ thủ với Việt Tê Kiến, nhưng Tô Thác Đao nhận lời mời đến Bạch Lộc Sơn, thừa nước đục thả câu hơn phân nửa sẽ lấy được Già La chân khí sao chép đem về, mình tự nhiên cũng có thể mượn tay Bắc Đẩu Minh giết Việt Tê Kiến.
Việt Tê Kiến nhân duyên không giống mình sống phải thấy người chết phải thấy xác, có lẽ hắc bạch lưỡng đạo đều không có kẻ thù, mà chuyện Tô Thác Đao đi Bạch Lộc Sơn, chỉ có mình mới biết…
Một khi Tô Thác Đao sinh nghi, mình lại từ Già Tinh Đồng Võng trận lông tóc vô thương thoát hiểm, cũng vừa vặn trở thành bằng chứng như núi buộc tội mình âm thầm qua lại với Tống Vô Bạn.
Diệp Chậm Ly vừa nghĩ đến đây, liền mất bình tĩnh: “Không được! Ta phải đi tìm Thác Đao!”
Dưới tình thế cấp bách, quên mất mình lúc này nội tức không thông, thân hình vừa động, một luồng chân khí liền tan rã, đan điền một trận đau đớn như kim đâm, nhịn không được rên rỉ một tiếng, mềm mại ngã trên người Thương Hoành Địch, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Thương Hoành Địch đỡ lấy hắn, ôn nhu trấn an: “Công tử đừng sợ… Cung chủ với người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, bao năm qua sóng gió không ngừng, sao lại không tin công tử?”
Diệp Chậm Ly hàng mi run run, yếu đuối thương cảm không nói nên lời: “Nhưng Việt Tê Kiến đang ở bên hắn.”
Thương Hoành Địch lãnh tĩnh nói: “Công tử là tổng quản Thất Tinh Hồ, là đất trời của thuộc hạ, người có thể hoảng một lúc như thế, nhưng không được loạn.”
Hắn tướng mạo cổ nhã, đôi mắt hẹp dài mang lãnh quang như rắn, vừa nhìn vào, ngoài khiến người bỗng nhiên phát run, tâm khí thần cũng theo đó trấn định.
Nửa ngày, Diệp Chậm Ly gật đầu, nói: “Ban nãy cung chủ dừng lại khá lâu ở sơn đạo cách đây hơn bảy mươi dặm, ngươi theo bổn tọa qua đó xem sao.”
Việt Tê Kiến cùng Tô Thác Đao một đường đồng hành đồng túc, nhưng không biết trong giang hồ thanh danh mình đã một bên lên cao một bên hỗn độn.
Vết thương bị tra tấn khắp người hắn tuy thoạt nhìn đáng sợ, nhưng thứ nhất Viên Tồn Hậu chưa từng hạ độc thủ, đa số là thương ngoài da, thứ hai chính hắn cũng là một y sư, tự cứu tự trị cũng có chút đắc lực, cho nên mười mấy hôm sau đã khỏi được bảy tám phần, không cần Tô Thác Đao một tấc không rời ân cần chăm sóc, hai người song kỵ, hành trình bắc tiến có vẻ rất thư nhàn.
Càng ở chung, Việt Tê Kiến trong lòng càng cảm khái, Tô Thác Đao nếu không phải là cung chủ Thất Tinh Hồ chướng mắt kia thì tốt biết bao! Với trí tuệ tài năng của hắn, thiên hạ còn có chuyện gì không làm được? Hôm đó mình nhất thời nổi hứng, đến một nơi gọi là Mặc Hương Trai thưởng tranh, Tô Thác Đao ở một bên chỉ vài câu kiến giải hiếm hoi, đều trúng mấu chốt lại độc đáo không theo quy củ, thi thoảng nhìn hắn truyền thư, một thiên chữ cứng cáp lâm ly mỗi nét chỉnh tề, tuyệt không phải võ phu tầm thường trong giang hồ có thể sánh được, trên đường ăn mặc đi lại, từng vật từng món tuy không kén chọn, nhưng phẩm vị tinh tế lại hiển lộ trong từng chi tiết cực nhỏ.
Có hôm thật sự không nhịn được hiếu kỳ, Việt Tê Kiến hỏi: “Cung chủ Thất Tinh Hồ nào cũng đều một thân phong lưu cầm kỳ thư họa thi tửu trà như vậy sao?”
Tô Thác Đao thoáng ngẩn ra, trong mắt mang ý cười, nói: “Ta làm người thập phần đứng đắn, có điểm nào phong lưu?”
Nhìn khuôn mặt nghiêng thanh tú của hắn, đột nhiên ngả người qua, môi ghé sát bên tai hắn, hạ giọng nói: “Hơn nữa, ngươi chịu để ta phong lưu sao?”
Việt Tê Kiến toàn thân run bắn, thiếu chút nữa ngã khỏi ngựa, ngay cả mu bàn tay cũng đỏ lên.
Tô Thác Đao khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập phong lưu phóng dật, ôn nhu hỏi: “Sao không nói gì?”
Việt Tê Kiến hiểu tính tình ác liệt của hắn, mình càng lải nhải không buông, hắn càng dây dưa không ngớt, lập tức nghiêm mặt nói: “Ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ thích võ công, quãng thời gian này mới biết ngươi còn tinh thông tạp học, nên có hơi ngạc nhiên thôi.”
Tô Thác Đao bật cười: “Ta đích thực chỉ thích luyện võ, những thứ vô vị này chẳng qua là lúc nhỏ… Tô Tiểu Khuyết muốn biến ta thành một người khác, mới mất vài năm công phu dạy ra.”
Việt Tê Kiến khẽ thở dài: “Ta trái ngược hẳn với ngươi về mọi mặt, với võ công nửa điểm hứng thú ta cũng không có, nhưng Nhất Vĩ tâm pháp gia truyền thì không thể không học.”
Tô Thác Đao mâu quang chợt động: “Vậy ngươi thích cái gì?”
Việt Tê Kiến quay đầu nhìn hắn, nói: “Nếu như có thể, ta muốn cùng ngươi một đường đi mãi thế này, đi mười năm, mấy mươi năm, cả đời… đi đến già, đến chết.”
Hắn mơ màng mộng tưởng hồn nhiên vong ngã, Tô Thác Đao tuy bàng quan, vẫn không tự chủ được đối đãi hắn tốt thêm vài phần. Con người này, điềm đạm như gió xuân, tư vị như một bát nước trong, nhưng nhu cực mà cương, không mất bản chất, sớm tối bên hắn, không khiến người ghét bỏ hay nhàm chán, đặc biệt là khi bị đôi mắt nai ôn nhuận vô tội kia của hắn chăm chú nhìn, tâm tình cũng sẽ nhuốm lây một sắc màu nhu hòa trong sáng.
Hôm nay đã cách phái Tuyết Cốc không xa, trên đường đi ngang qua một trấn nhỏ phương bắc, tuy không tính là sầm uất nhưng cũng coi như náo nhiệt, còn có một tửu lâu không tồi, Tô Thác Đao ghìm cương dừng lại: “Ở đây nghỉ một chút, tối nay lại lên đường thâu đêm, ngày mai là có thể lên tới Nguyệt Nha Phong.”
Việt Tê Kiến ân một tiếng, dưới ánh nắng chính ngọ chói lọi, Tô Thác Đao sắc mặt cơ hồ trong suốt, môi cũng hoàn toàn không chút máu, không khỏi kinh hãi, nói: “Ngươi mấy hôm nay khí sắc luôn không tốt… Hay là để ta bắt mạch cho ngươi?”
Tô Thác Đao lắc đầu: “Chỉ là chân khí lưu chuyển có chút không thuận, đừng quá lo lắng.”