Sát Tương Tư

Chương 31:




Ánh mắt này là trăng tròn trong khoảnh khắc, là hồn phách khai hoa, có diễn kịch giỏi thế nào cũng không diễn ra được, ngờ đâu điểm chân thật duy nhất vốn ngỡ hắn dành cho mình, cũng chỉ là ánh lửa bên kia sông, là bát canh nóng trong tay người khác.
—–
Diệp Chậm Ly thản nhiên bước lên thang lầu, ý do vị tận quay đầu cười nói: “Tà huynh, hẹn gặp lại!”
Hắn là người có thù quyết không để nguội lạnh, nhất định phải giữ cho còn nóng hổi mà báo, Thương Hoành Địch cũng đã quen thu dọn tàn cuộc thay hắn, khí định thần nhàn cúi người thật sâu: “Chư vị bằng hữu, thật xin lỗi… Công tử nhà ta bản tính thuần lương, tuyệt không phải cố ý, chẳng qua chỉ là bất cẩn mà thôi.”
Người này ăn than đen cả tâm tạng, mở to mắt nói dối đến cảnh giới không biết xấu hổ như thế, hai phái Võ Đang Côn Luân trong lòng đã sớm thóa mạ hắn đến mặt nở đầy hoa, nhưng hắn ngôn từ khiêm nhường rất chân thật, biểu tình trầm trọng như đưa đám, mọi người lại đang chấn kinh vì uy lực một chưởng của Diệp Chậm Ly, nhất thời đều trầm mặc không nói gì, chỉ vờ như cổ bị trật, ai cũng không dám nhìn thẳng hắn.
Thương Hoành Địch sắc mặt tự nhiên, phong tư như hạc, khẩn thiết nói: “Các vị không hổ là đại hiệp bạch đạo, quả nhiên bụng dạ rộng rãi, nếu đều không để tâm, vậy tại hạ xin thay công tử đa tạ các vị đã đại nhân đại lượng.”
Minh Bách đạo sĩ thối nhịn không được “phi” liên hồi: “Bỏ đi bỏ đi! Hôm nay nể mặt Hà đại công tử, không so đo với các ngươi! Ba ngày sau ở Xuân Sắc ổ nhất định trảm yêu trừ ma, nếu ngươi thức thời, tránh xa sớm một chút, hy vọng chân ngươi linh hoạt hơn cả miệng lưỡi của ngươi!”
Thương Hoành Địch cười nhạt, không đếm xỉa hắn, hỏi: “Hà đại lão bản, cái bàn ăn này… một trăm lượng bạc nén chẳng hay đã đủ chưa?”
Hà Cam Lâm hắc hắc cười gượng hai tiếng, đảo mắt nhìn sang Hà Trục Không.
Hà Trục Không hữu khí vô lực nói: “Thất Tinh Hồ tài hùng lực đại, Thương thủ tọa lại thành tâm thành ý, bát thúc, người tự quyết định đi!”
Mâu quang quét hướng Thương Hoành Địch, có phong mang sắc bén chợt lóe: “Nếu không đủ… Sau này tự có thời gian tìm Thất Tinh Hồ thanh toán.”
Mấy nhân vật náo đến sảnh đường một mảnh hỗn loạn tạm thời rút quân, nhưng tảng đá to đã ném vào trong hồ, dấy lên làn sóng rung chuyển thật lâu không dứt.
Mọi người hoặc nộ hoặc kinh, xôn xao ồn ào không ngừng không nghỉ.
Có kẻ tâm tư tinh tế, đã chú ý tới vừa rồi mấy đệ tử của Thiếu Lâm Nga Mi từ đầu đến cuối không nói một câu, lại nghĩ đến lời của đại công tử Hà gia rất có ý tứ ngầm hiểu trong lòng với Thất Tinh Hồ, bèn lo lắng không thôi, xem ra lần này Thất Tinh Hồ đến Hoài Long Sơn, e rằng rắp tâm hại người mưu đồ rất lớn, tuyệt không phải vì du xuân đạp thanh xem náo nhiệt.
Việt Tê Kiến an tĩnh cúi đầu ăn cơm, một chưởng ban nãy của Diệp Chậm Ly hắn nhìn thấy rõ ràng, vừa có khí phách tàn nhẫn thế như chẻ tre như lúc Tô Thác Đao cực nhanh kết liễu Viên Tồn Hậu, lại dung hợp cả lực thư triển từ Nhất Vĩ tâm pháp nội liễm nhu hòa, mà vụn gỗ phai màu đại khái là do huyễn thuật, một thức ba tầng, phương cách độc đáo, hiệu quả cũng cử trọng nhược khinh dựng sào thấy bóng. (hiệu quả ngay tức khắc)
Việt Tê Kiến dùng đũa vét một ít cơm trắng, khóe môi lộ ra một mạt tiếu ý, Diệp Chậm Ly kết cấu cùng thủ nghệ về võ học, chẳng qua chỉ có thế… Hắn không biết đạo võ học, duy tinh duy nhất, mới có thể hoành đại đường hoàng, mới có thể khí phách hồn nhiên, bước lên cảnh giới đại tôn sư. Nếu đổi lại là Tô Thác Đao xuất một chưởng này, tất nhiên sẽ không rắc rối phức tạp như hắn.
Nhưng Tô Thác Đao đã dạy Nhất Vĩ tâm pháp cho hắn, xem ra chuyện Tống Vô Bạn biết tin Nhập Bát Tinh Kinh, Tô Thác Đao chưa bao giờ hoài nghi Diệp Chậm Ly, thì ra giữa hai người họ, quả nhiên không hề có ly gián.
Ý cười bên khóe miệng Việt Tê Kiến dần trở nên cay đắng, nhất thời buông đũa: “Nhan sư thúc, ta ăn no rồi, ra ngoài dạo một chút.”
Nhan Sổ Trữ biết tính hắn, cũng biết khúc mắc trong lòng hắn, muốn khuyên cũng khuyên không được, bèn gật đầu dặn: “Tô Thác Đao hơn phân nửa đã tới Hoài Long Sơn, ngươi cẩn thận… hoặc giả là người của Bắc Đẩu Minh, cũng nên tránh đi.”
Lọ thuốc trong ngực Việt Tê Kiến đã sớm bị ủ đến ấm sực, hắn vội đáp ứng: “Vâng.”
Ra khỏi khách điếm Vân Lai, lại thấy chân trời mây đen lũ lượt kéo tới, tích nước nặng trĩu, quả nhiên không lâu sau liền một trận mưa nhỏ tí tách rơi.
Sơn đạo trơn trượt, xanh tốt mãn nhãn, Việt Tê Kiến dầm mưa tha thẩn đi, không biết đi được bao lâu, vòng tới một nơi yên tĩnh sau núi, phát hiện một hồ nước nho nhỏ, xung quanh là vài cây hoa soi bóng, khúc chiết u nhiên, trên cành đơm đầy những nụ hoa đợi nở, theo gió theo mưa tốc tốc lay động, bên bờ đá xanh như gương, thi thoảng có thuỷ điểu khẽ lướt trên mặt nước, bay vút qua, để lại vài tiếng kêu vang, chính là một nơi nghỉ chân tuyệt hảo.
Đáng tiếc nơi này tuy đẹp, đã có người nhanh chân đến trước, Việt Tê Kiến vừa bước trên đá đi tới dưới tán hoa, đột nhiên ngước mắt, chỉ thấy một đôi bích nhân tay áo phấp phới, tư thái thần tiên.
“Nhân sinh hà xứ bất tương phùng a… Việt công tử.”
Diệp Chậm Ly cười nói như vậy.
Hàng my hắn vừa dài vừa cong, đọng chút nước mưa ướt át, dày rậm đen nhánh, Tô Thác Đao hơi cúi đầu, một tay che ô cho hắn, tay kia quàng sau gáy hắn, sủng ái cùng che chở tràn ngập trong ánh mắt cơ hồ sắp tràn ra.
Ánh mắt ấy, mình đã từng thấy qua… Việt Tê Kiến sực tỉnh khỏi mộng, như có một chiếc rìu lớn bổ ngay giữa ngực, cõi lòng đã là một mảnh xương trắng.
Thân không nội lực, giá lạnh muốn chết, lúc ở đỉnh Nguyệt Nha Phong bệnh đến chỉ còn một hơi thở, cũng chưa từng chân chính hối hận, tuy bi phẫn tuy đau đớn nhưng điều gì cũng có thể tha thứ, chỉ đơn giản vì trên đường cõng hắn lên núi, trong lúc vô ý quay đầu đã bắt gặp một ánh mắt như vậy.
Ánh mắt này là trăng tròn trong khoảnh khắc, là hồn phách khai hoa, có diễn kịch giỏi thế nào cũng không diễn ra được, ngờ đâu điểm chân thật duy nhất vốn ngỡ hắn dành cho mình, cũng chỉ là ánh lửa bên kia sông, là bát canh nóng trong tay người khác.
Chút tình tố mình ôm ấp ôn tồn hoài niệm, căn bản chỉ thuộc về Diệp Chậm Ly, mình chẳng qua là một con khỉ ngu ngốc đi vớt trăng, nhìn bóng trăng phản chiếu trong nước, liền cho là bích hải thanh thiên dạ dạ tâm, từ đó không biết sống chết lao đầu trầm luân.
Người này tổn thương mình, quả thật không để lại dư lực nhưng để lại dư đao, luôn nhắm chỗ đã thương đến không thể thương hơn, tìm ra một khe có thể hạ đao, sắc bén dứt khoát đâm xuống.
“Việt công tử…” Thần sắc hắn lúc này hơn phân nửa đã chọc giận Diệp Chậm Ly, Diệp tổng quản xưa nay lại không phải một người biết nén giận, lập tức cười nói: “Phế vật như ngươi, đến Hoài Long Sơn làm gì?”
“Đến xem Tang Vân Ca hảo biểu ca của ngươi sao? Ân, Tống Vô Bạn đang ở phòng đầu tiên dãy chữ Huyền, ngươi tới đó có lẽ sẽ tìm được hắn, nhân tiện nhớ mua thêm cái quần cho hắn, biểu huynh biểu đệ, để mông trần hai mắt trừng một mắt (khụ, ‘một mắt’ này là mắt gì, ở đâu, chắc các bạn đã hiểu~~), lẽ nào muốn thân càng thêm thân thật sao? Nếu hắn đã bị thái bổ đến thoát dương mà chết như Tang Hồng Chính… vậy không cần mua nữa, cứ để mông trần ném vào quan tài, có tư có thế hẳn hoi trái lại rất khoái lạc.”
Nói xong tự cảm thấy thập phần thú vị, thế nhưng Thương Hoành Địch không ở bên cạnh, bằng không nhất định sẽ tung hứng một câu “Công tử cao kiến”.
Tô Thác Đao bất đắc dĩ, nhưng lại dung túng mỉm cười, nói: “A Ly, đừng nói bậy.”
Đảo mắt nhìn về phía Việt Tê Kiến: “Tống Vô Bạn vẫn còn lợi dụng được Tang gia, sẽ không thái Tang Vân Ca, ngươi yên tâm.”
Mục quang hắn nhàn nhạt lướt qua, nhìn Việt Tê Kiến như nhìn một gốc cây hoặc giả một tảng đá.
Huyết dịch nháy mắt đông lại, Việt Tê Kiến vừa mở miệng, thanh âm đã khàn khàn: “Giết người bất quá đầu rơi xuống đất, Diệp Chậm Ly, ta cũng là một con người… Ngươi đừng bức ta quá mức.”
Diệp Chậm Ly nhướn hàng mày mảnh dài, cười đến giảo hoạt mà trong sáng: “Là bổn tọa bức ngươi ư? Việt công tử, câu này ngươi nói đến vô duyên vô cớ… cứ như mẹ ta không có cha ta liền sinh ra ta.”
Nói xong khinh miệt bĩu môi, trên mặt là thần tình ‘bổn tọa lại bị vu oan’: “Ngươi hận Thác Đao thì cứ nói thẳng, uy, ngươi có hận hắn không?”
Diệp Chậm Ly hỏi đến hưng phấn, nhưng Việt Tê Kiến không muốn như bùn đất mặc người chà đạp nữa, lẳng lặng từ trong ngực lấy ra lọ thuốc, đặt lên một một tảng đá nhẵn nhụi: “Với vết thương cũ ở kinh mạch, Dạ vị liên… có dược hiệu tốt hơn hạt Địa dũng kim liên.”
Một câu giản đơn, nhưng đã hao hết tất cả khí lực còn sót lại, định nói thêm gì đó, khí tức dồn dập từ yết hầu vắt ra, nhưng chỉ mơ hồ vỡ vụn không ai nghe hiểu.
Tô Thác Đao nhìn chằm chằm ngón tay hắn, đốt tay vốn trắng nõn không tỳ vết giờ lại xuất hiện mấy dấu thâm tím loang lổ: “Vết thương do rét ở đỉnh Nguyệt Nha Phong? Tại sao không trị?”
Việt Tê Kiến mím môi không đáp, dầm mưa quá lâu, đuôi tóc không ngừng nhỏ nước, y sam cũng đã thấm ướt có phần nặng nề, hắn bệnh nặng mới khỏi lại không có nửa điểm nội lực, không tự chủ được rùng mình một cái, lập tức hắt hơi liên miên, như con gà trong nồi canh, càng thêm chật vật.
Thế giới bên dưới tán ô kia có lẽ ấm áp khô ráo, cách mình cũng không quá vài bước, nhưng vài bước đó là chân trời góc biển, không thể với tới.
Diệp Chậm Ly nhưng mặc kệ những thứ khác, chỉ lo dán mắt vào lọ sứ trắng mộc mạc kia, cực kỳ vui mừng, liến thoắng nói, “Vậy phải đa tạ ngươi!”
Hắn trước giờ luôn độc miệng điêu ngoa, nhưng mấy tiếng đa tạ này lại xuất phát từ phế phủ, có chút thật lòng.
Tiến lên vài bước định tiếp nhận lọ dược, lại bị Tô Thác Đao một phen bắt lấy cổ tay, kéo trở về: “Ta không cần.”
Diệp Chậm Ly ngạc nhiên, vội hỏi: “Ta sẽ đưa cho Âm đường chủ xem trước…”
Người như Việt Tê Kiến muốn hưởng dụng có thể lột sạch hắn, nhưng thuốc hắn đưa không thể há mồm liền ăn, đạo lý này Diệp tổng quản làm sao không hiểu?
Huống hồ Âm Chúc Long đang ở ngay trong khách điếm Vân Lai, trên đời này e rằng không còn loại độc này hắn không nhận ra, nhưng không biết Tô Thác Đao tại sao lại cố chấp bất cần như thế?
Diệp Chậm Ly tâm niệm biến chuyển, chung quy vẫn không lý giải được, nghĩ đến Tô Thác Đao nhiều năm qua chịu đủ hành hạ vì vết thương dưới chân, không khỏi vừa cuống vừa tức, cặp mắt trong vắt như lưu ly cũng đỏ cả lên.
Cho dù là của bố thí ăn xin, thì có gì phải ngại? Từ nhỏ lớn lên ở Nội đường, giường của Trang Sùng Quang còn lăn tới được, ai lại đi để ý chuyện này? Ưng đứng như ngủ hổ bước như bệnh, nhẫn nhịn một lúc, ăn xong liền trở mặt, loại hành vi đó Tô Thác Đao làm thiếu gì? Thi thể Trang Sùng Quang vẫn còn sáng loáng thẳng tắp nằm trong quần mộ cung chủ đấy thôi!
Thứ hắn để tâm… rốt cuộc là cái gì?
Diệp Chậm Ly càng nghĩ càng thấy đột ngột kinh hoàng bất an, đôi mắt đẹp hàn quang lưu động, như đóng cọc vào lỗ nhìn chằm chằm Việt Tê Kiến, ác ý mơ hồ tản mác.
Việt Tê Kiến lau nước mưa trên mặt, hỏi: “Ngươi không cần… là có ý gì?”
Tô Thác Đao lạnh lùng nói: “Ý ta là… đa tạ Việt công tử ưu ái, bổn tọa vô công bất thụ lộc, xin hãy thu lại.”
Việt Tê Kiến ngẩn ra, mang theo một tia tiếu ý nhàn nhạt, trong ngữ khí không che đậy mỉa mai: “Ngươi hà tất diễn kịch nữa? Ngoài lọ thuốc này, ta đâu còn gì đáng để ngươi gạt.”
Tô Thác Đao vung tay, giữa hư không nhẹ nhàng xuất một chưởng, chân khí bạo phát, lọ sứ rắc một tiếng vỡ vụn, dược hoàn to bằng hạt gạo văng tứ tán, có hạt rơi vào bụi cỏ khe đá, nhưng hơn phân nửa bị bắn vào hồ.
Diệp Chậm Ly hung mãnh giãy khỏi tay Tô Thác Đao, phi thân nhảy xuống nước, cẩm y như mây tía dán sát thân thể, như đuôi cá uyển chuyển nhanh nhẹn phe phẩy qua lại, tư thái sống động ưu mỹ, nan miêu khó tả, hắn tinh tường kỹ năng bơi, không hổ danh thủy yêu, trong một hồ nước nho nhỏ lại chuyển ngoặt như ý, động tĩnh câu toàn, ngay cả ngoi lên để thở cũng không cần, tập trung tinh thần tìm kiếm dược hoàn bọc sáp ong, ngón tay kẹp lại, vớt lên từng viên, trân mà trọng giữ chặt trong tay.
Nhìn theo thân ảnh Diệp Chậm Ly, Tô Thác Đao đột nhiên mở miệng: “Việt Tê Kiến, ta không nợ ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.