Tô Thác Đao thoáng chần chờ, nói: “Ta đi Thần Châu, mang Việt Tê Kiến về Thất Tinh Hồ.”
Diệp Chậm Ly sắc mặt tái nhợt: “Tại sao?”
“Hắn là người của Thất Tinh Hồ.”
Diệp Chậm Ly miễn cưỡng buộc mình mỉm cười: “Tống Vô Bạn sẽ không giết hắn, ngươi, ngươi đừng đi…”
——
Ván cược này, mình nóng lòng cầu thành, đánh giá thấp Tô Thác Đao, thua là lẽ đương nhiên.
Nếu bây giờ mình hạ đài, trước mặt mấy ngàn người, e rằng phải bại đến ôm mông trần trở về, tín nhiệm sùng kính một khi sụp đổ, muốn trùng kiến là ngàn gian vạn nan gương vỡ khó lành, mà Thất Tinh Hồ chưa diệt, Bắc Đẩu Minh há có thể tan rã!
Tống Vô Bạn cũng là nhân vật cứng cỏi cần khom tất khom, tâm niệm biến chuyển, bèn nói: “Phùng huynh đệ thương thế quá nặng, e rằng không thể kéo dài… Bắc Đẩu Minh xin rút khỏi tỷ thí tại đây, Tô cung chủ, chúng ta hẹn ngày tái chiến.”
Quan chúng sửng sốt, dưới đài liền xôn xao to nhỏ: “Tức là… không đánh mà lui? Tống đại hiệp sợ ma đầu đến nông nỗi này?”
“Ngươi không có lỗ tai sao? Tống minh chủ đã nói, thương thế của Phùng thiếu hiệp không thể chậm trễ!”
“Phi, lỗ tai ngươi còn không bằng quai chảo, nghe lời phải nghe ngụ ý, dùng bữa phải dùng món ngon… Ta thấy, họ Tô kia e rằng đã thái bổ rất nhiều nội lực, Tống đại hiệp tạm thời không phải đối thủ, đây gọi là hảo hán không chịu thiệt trước mắt, né cho qua đợt sóng gió này mới hảo hảo đánh một trận!”
Lại một kẻ cười lạnh: “Phi cái đầu ngươi! Tống minh chủ là đại hiệp nhân nghĩa, đừng lấy lòng dạ rau hư đầu óc bã đậu của ngươi ra khoe khoang!”
Người này lập tức nổi xung: “Ta thao chết ngươi đại gia A La A Tường, năm ngoái lão tử ra ngoài đi áp tiêu một chuyến, nhờ ngươi chiếu cố tiểu tẩu tử nhà ta, ngươi cư nhiên chiếu cố đến tận giường tận gối? Nếu không phải nể mặt mẹ ngươi, lão tử đã nặn của quý ngươi ra rồi!”
“Trương Tiểu Tra! Ngươi bớt ăn nói kiểu đó đi… Là ai ngay cả tiền xu của tiểu oa nhi còn mặc quần yếm đi mua hồ lô cũng không tha? Gì mà cướp của người giàu chia cho người nghèo, hắc hắc, đại đương gia Mã Lan Sơn cái rắm! Lão tử còn có của quý, của quý nhà ngươi từ lâu đã bị xiên que nướng chín ăn mất rồi!”
…
Tô Thác Đao dường như biết trước Tống Vô Bạn nhất định sẽ làm vậy, chỉ thản nhiên nói: “Ý của Tống minh chủ là, Bắc Đẩu Minh không chiến mà chịu thua?”
Diệp Chậm Ly cười nhạo một tiếng: “Tống minh chủ đây là cắt mắt xẻo mũi lạn da môi, phết thêm tiêu muối với tương Lão Hổ làm bánh xếp mà gặm.”
Thương Hoành Địch vội vàng tiếp lời, vui vẻ ca ngợi: “Công tử muốn nói là Tống minh chủ không cần mặt mũi nữa sao? Thuộc hạ cư nhiên hiểu được thâm ý!”
Diệp Chậm Ly liếc hắn: “Giỏi lắm, gần đây đầu óc ngươi khai sáng hơn nhiều, rất có tiến bộ.”
Tống Vô Bạn không để ý bọn họ kẻ xướng người tùy hồ ngôn loạn ngữ, nghiêm mặt nói: “Tô cung chủ, quý phái hiếu dũng đấu ngoan, xem mạng người như cỏ rác, nhưng môn hạ Bắc Đẩu Minh đều là huynh đệ thủ túc, với Tống mỗ mà nói, trận này thắng bại hoàn toàn không quan trọng bằng tính mạng của Phùng huynh đệ.”
Không Chứng đại sư không khỏi gật đầu: “A di đà phật, Tống thí chủ có lòng từ bi, thân tại giang hồ tuy khó tránh thị phi, nhưng mù quáng cậy mạnh lạm sát thì vạn lần không nên.”
Tô Thác Đao cũng hoàn toàn không đếm xỉa tới đại hòa thượng lải nhải không ai hưởng ứng này, nói: “Tống minh chủ hiệp nghĩa, bổn tọa luôn vô cùng kính phục…”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên phi thân vọt lên, nhất cử này của hắn, thần tốc như cưỡi gió truy quỷ, mà chân khí của Nhập Bát Tinh Kinh cũng theo đó bạo phát, trong vòng một trượng, đã vượt trội khí cơ tự nhiên, sở hữu thần lực khống chế mọi động tĩnh nắm quyền sinh sát trong tay.
Một kích chớp nhoáng này, Tống Vô Bạn chỉ kịp theo bản năng lập chưởng trước ngực, định liều mạng một phen, mà thủ chưởng của Tô Thác Đao ngay lúc cận kề tiếp xúc, bỗng sinh biến hóa, men theo đường viền bàn tay của Tống Vô Bạn tà tà tước vào, năm ngón khép lại mở, đã bấu chặt yết hầu hắn.
Vô pháp hình dung điểm thần diệu của chiêu này.
Tống Vô Bạn khí huyết sôi trào, cổ họng nóng lên, một búng máu sắp phun ra, lại bị chân lực từ đầu ngón tay Tô Thác Đao thẩm thấu bá đạo bức ngược về, nội phủ đảo lộn, đã trọng thương.
Mãi cho đến lúc này, một chuỗi tiếng đốt khớp rắc rắc vỡ vụn mới truyền tới tai, xương ngón tay, xương bàn tay, xương cổ tay của Tống Vô Bạn gãy lìa từng thốn từng thốn, mà lực đạo đứt gãy chênh lệch đến dã man, có lẽ là muốn hắn cũng nếm mùi đau đớn của bẻ sống ngón tay mà Việt Tê Kiến phải chịu.
Trong tiếng hô phẫn nộ của mọi người, Tô Thác Đao ghé bên tai Tống Vô Bạn, thấp giọng nói: “Việt Tê Kiến là người của Thất Tinh Hồ, là người của bổn tọa! Ngươi vốn phải trả, không muốn trả cũng phải trả… Hiểu chưa?”
Dứt lời liền như ngại bẩn thỉu, thu chưởng thoái lui.
Đợi đám đệ tử Bắc Đẩu Minh tranh nhau lên đài, Tô Thác Đao đã ngồi về chỗ cũ, đối mặt với bao chỉ trích thóa mạ, rất có khí độ thóa diện tự can (bị nhổ vào mặt cũng đợi nước miếng tự khô, ý chỉ trình nhẫn nhục cao siêu), kỳ thực trong lòng đang lặng thầm hồi tưởng thể hội chiêu vừa rồi, càng nghĩ càng lâng lâng vui sướng, trên chặng đường võ học dài đăng đẳng, muôn hình vạn trạng, mỹ sinh mỹ hoán, bất kỳ điểm đột phá lĩnh ngộ nào, hoặc diệu thủ ngẫu nhiên, hoặc hậu tích bạc phát, cũng đều khiến người tâm túy thần mê ngày nhớ đêm mong.
Nhưng Diệp Chậm Ly chỉ tâm túy thần mê ngày nhớ đêm mong Tô Thác Đao, nhất thời mừng rỡ đến thiếu chút nữa nằm xuống đất lăn một vòng: “Một chiêu này của cung chủ, Tống Vô Bạn cho dù đầu thai bảy tám chục kiếp, mỗi lần chui vào bụng cả trăm thân phụ nghĩa phụ gì đó, cũng luyện không được.”
Ngày hôm ấy, tuy chưa thắng đủ mười phái, nhưng ghế của Thất Tinh Hồ đã không ai có thể đoạt.
Đêm xuống, Thương Hoành Địch thắp đèn, dạy Diệp Chậm Ly viết chữ theo mẫu.
Trang Sùng Quang thích Diệp Chậm Ly làm một tiểu mù chữ, thành thử hắn tuy thông tuệ tuyệt luân, nhưng từ nhỏ đã không biết chữ, mãi đến khi Trang Sùng Quang bại vong, mới bắt đầu thấy nhục mà phấn đấu, chỉ vài năm ngắn ngủi, không tính là ý thái văn hoa, nhưng cũng đã thông thuộc mặt chữ.
Bất quá, đạo thư pháp tuyệt không phải công kỹ sớm chiều, Diệp Chậm Ly có tranh cường hiếu thắng đến đâu, chữ viết ra vẫn chỉ có thể coi như hắc bạch phân minh đoan trang ngay ngắn.
Thương Hoành Địch Âu Liễu Triệu Đổng (các thư pháp gia nổi tiếng sáng lập ra phong cách khải thư riêng) đều biết, bởi vậy lúc nhàn hạ, liền làm lão sư dạy viết chữ cho Diệp Chậm Ly.
Nhất thời chỉ vào câu “Trần căn ủy ế, lạc diệp phiêu phiêu” Diệp Chậm Ly vừa viết xong, hòa nhã nói: “Chữ diệp này của công tử, cốt tuấn gân kiện, cực kỳ xuất sắc.”
Diệp Chậm Ly nhìn chốc lát, có chút không hài lòng, chống cằm thở dài: “Còn thua xa Thác Đao.”
Thương Hoành Địch nói: “Chữ của cung chủ… là do lúc nhỏ, Tô Tiểu Khuyết cung chủ tự mình dạy dỗ.”
Diệp Chậm Ly cắn cắn cán bút sơn son, vẫn trưng vẻ mặt mất hứng.
Thương Hoành Địch nghĩ nghĩ nói: “Công tử cái gì cũng hơn người gấp trăm gấp ngàn lần, chữ xấu hay đẹp thì đã sao, chúng ta cũng đâu phải đi thi trạng nguyên… Hơn nữa, cung chủ thích chính là con người của công tử, chứ không phải chữ của công tử.”
Vì vậy Diệp Chậm Ly rốt cuộc vui vẻ trở lại, cũng không tập viết nữa, cười tủm tỉm nói: “Chỉ một ngón tay, hứ, đã muốn hiệu lệnh Thất Tinh Hồ? Họ Tống đó hay cho bản mặt bánh bao, hay cho cái đầu hành hẹ tương mè… Bắc Đẩu Minh hôm nay mới ngã ngựa như thế, có thể thấy Thác Đao căn bản không để sống chết của Việt Tê Kiến vào trong mắt.”
Thương Hoành Địch nói: “Cung chủ tuyệt sẽ không vứt bỏ Thất Tinh Hồ không lo, thua một trận cho Bắc Đẩu Minh, nhưng không biết Tống Vô Bạn lấy đâu ra tin tức, cư nhiên dùng Việt Tê Kiến uy hiếp cung chủ… Chuyện này sau khi trở về, phải điều tra kỹ càng.”
Diệp Chậm Ly nói: “Đương nhiên phải tra, chuyện này tuyệt không đơn giản như vậy.”
Trầm ngâm một lát, mâu quang lạnh lùng: “Còn có gốc gác của Cát Thiên Lâu, nhất định phải dò la rõ ràng.”
“Một môn phái, muốn lấy tin tức ám sát để đứng vững, phải hao phí bao nhiêu tâm huyết và thời gian? Ngươi là thủ tọa Thiên Sàm quân, nên biết được gian nan trong đó… Cát Thiên Lâu đột nhiên từ không khí chui ra, thực sự có phần quỷ dị.”
Thương Hoành Địch thần sắc nghiêm nghị, nói: “Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.”
Diệp Chậm Ly ngồi vào ghế, đôi chân dài gác trên bàn đung đưa qua lại, không biết nghĩ đến chuyện gì, thần tình hả hê khi người gặp họa: “Tống Vô Bạn lần này trắng tay trở về, thế nào cũng phải lôi Việt Tê Kiến ra chặt làm mười bảy mười tám khúc. Món nợ máu này xét cho cùng cũng phải tính lên người Thác Đao, ai bảo hắn lại gạt Tống Vô Bạn… Đúng là tên đại bịp bợm đáng ghét.”
Miệng nói đại bịp bợm đáng ghét, tiếu ý nơi khóe mắt đuôi mày lại như kỳ hoa chớm nở minh diễm nhập thần.
Thương Hoành Địch nhìn đến ngẩn ngơ, mới nói: “Việt Tê Kiến sẽ không chết.”
Diệp Chậm Ly sửng sốt, cả giận quát: “Ngươi nói cái gì?”
Thương Hoành Địch cụp mắt, che đi vẻ thương tiếc trong nhãn thần, lẳng lặng nói: “Công tử đáy lòng cũng tự hiểu, không phải sao? Tống Vô Bạn không lấy được Nhập Bát Tinh Kinh, lại là kiêu hùng trong nhân thế, từ hành động hôm nay hắn không chiến nhận thua xem ra, sao có thể nhất thời lỗ mãng, dễ dàng giết Việt Tê Kiến trút giận?”
Dừng một chút, cuối cùng vẫn nói tiếp: “Đạo lý thuộc hạ hiểu được, công tử hiểu được, cung chủ tự nhiên càng không có khả năng không hiểu… Mà cung chủ hôm nay rõ ràng thắng cục đã định, nhưng không chiến mà khuất thân lui binh, tại sao phải khăng khăng chấn gãy xương tay Tống Vô Bạn? E rằng trong lòng đối với Việt Tê Kiến đó, ít nhiều cũng có vài phần không giống người thường?”
Diệp Chậm Ly trầm mặc suốt một tuần trà, hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
Thương Hoành Địch nghe ngữ khí hắn phi thường lãnh tĩnh, trong lòng cũng nhẹ nhõm, ôn nhu khuyên: “Công tử, đừng trêu vào Việt Tê Kiến nữa… Người cứ coi như cung chủ nuôi thêm một con chó đi!”
Diệp Chậm Ly nhìn ánh nến, lẩm bẩm: “Có thật chỉ là một con chó thôi không?”
Ngón tay nhẹ nhàng đưa tới gần ngọn lửa vàng mờ ảo kia, có chút ấm, có chút nóng của co ro, nhưng nếu vói vào, sẽ là đau đớn của thiêu đốt.
Mãnh nhiên rụt tay về, chợt nghe cửa chi nha một tiếng, Tô Thác Đao xuất hiện, trong tay cầm một túi hành trang.
Thương Hoành Địch hành lễ lui ra.
Tô Thác Đao nói: “A Ly, nơi này đại cục đã định, chuyện ở Hoài Long Sơn giao hết cho ngươi, vạn nhất không ứng phó nổi, Âm Chúc Long tự sẽ ra tay, nếu không nữa thì Nhậm Tẫn Vọng cũng có thể âm thầm tương trợ… Hoặc giả Đường Nhất Tinh, ông ta khá có thiện cảm với ngươi, tuy không rõ duyên cớ, nhưng chưa hẳn không hữu dụng, tóm lại, ngươi hết thảy phải cẩn thận, tùy cơ mà động.”
Hắn một tràng không nhanh không chậm, nói đến trật tự phân minh, nhưng Diệp Chậm Ly như bị cuốn vào một vòi rồng khổng lồ, khí lực toàn thân đều rút hết: “Còn ngươi? Thác Đao, ngươi định đi đâu?”
Tô Thác Đao thoáng chần chờ, nói: “Ta đi Thần Châu, mang Việt Tê Kiến về Thất Tinh Hồ.”
Diệp Chậm Ly sắc mặt tái nhợt: “Tại sao?”
“Hắn là người của Thất Tinh Hồ.”
Diệp Chậm Ly miễn cưỡng buộc mình mỉm cười: “Tống Vô Bạn sẽ không giết hắn, ngươi, ngươi đừng đi…”
Tô Thác Đao chăm chú nhìn Diệp Chậm Ly, thần sắc trong mắt càng lúc càng ôn nhu, còn ẩn chứa yêu thương tận xương khôn kể, đột nhiên dụng lực kéo hắn qua, ôm vào lòng, áp sát ngay vị trí tim mình đang đập: “Ta nợ tính mạng cha mẹ hắn, nợ hắn một thân nội lực… nhưng hắn trước giờ chưa từng hại ta. A Ly, ta nợ hắn… ngươi có hiểu không?”
Diệp Chậm Ly một điểm cũng không hiểu, càng không muốn hiểu, chỉ cảm thấy vòng tay này, mình tuyệt không nguyện chia sẻ với ai, càng không muốn đánh mất từ đây, nhưng trong lòng hoảng loạn, lại bàng hoàng vô thố, không biết nên làm sao cho phải.