Sát Tương Tư

Chương 42:




Việt Tê Kiến như chìm trong ác mộng không bao giờ tỉnh lại, rõ ràng cái gì cũng cảm nhận được, lại tựa hồ cái gì cũng không liên quan đến mình.
Bất giác chạnh lòng bi ai, lần đó là lư đỉnh, lần này tính là gì?
Thác Đao, đừng chỉ biết lấy ta tiết dục.
——
Việt Tê Kiến đang nhìn chằm chằm cỗ thi thể bốc mùi máu tanh nồng kia, nghe hắn gọi mình, ngẩng đầu lên, nhưng vẻ mặt bàng hoàng khiếp đảm như gặp phải quỷ, khẽ nhích gót chân, nhưng ngay cả khí lực để lui ra sau cũng không có.
Ánh mắt ấy Tô Thác Đao đã từng thấy qua, tâm niệm chợt động, liền hiểu duyên cớ, tử trạng của Viên Tồn Đức giống hệt cha mẹ hắn bị Trang Sùng Quang tàn sát năm đó, nỗi ám ảnh khiến hắn mất tự chủ, ý thức đã chìm trong khoảnh khắc sợ hãi bất lực nhất.
Lập tức mỉm cười, ngón tay dán lên môi, suỵt một tiếng trấn an: “Là ta… không phải Trang Sùng Quang, Trang Sùng Quang đã chết từ lâu, kẻ ta giết là Viên Tồn Đức, ta hận hắn hành hạ ngươi… Đừng sợ.”
Việt Tê Kiến ngơ ngác nhìn, nhánh sơn trà cùng ngân xà xăm phía trong ngón tay Tô Thác Đao đập vào mắt, trên con đường tăm tối hoang vu, rốt cuộc cũng lóe lên một tia sáng, tâm tình đột nhiên dạt dào ấm áp.
Việt Tê Kiến hô hấp gấp gáp từ từ ổn định lại, chớp chớp mắt, giơ tay che đi lệ ngân.
Tô Thác Đao cởi áo choàng của Tang Vân Ca, phủ lên Viên Tồn Đức đang thối rữa, đợi hồi lâu, mới hỏi: “Không sao chứ?”
Việt Tê Kiến gật đầu, thấy hắn mệt mỏi rã rời đến hốc mắt cũng hơi hõm xuống, trái tim như bị dây thừng thô siết chặt: “Ngươi… ngươi vì tìm ta chịu không ít gian khổ.”
Tô Thác Đao mâu quang lưu chuyển: “Ngươi không trách ta?”
Việt Tê Kiến nói: “Ta trách ngươi chuyện gì?”
Một mạt tiếu ý chân thành từ khóe miệng chậm rãi lan đến đuôi mày, Tô Thác Đao nắm tay hắn: “Đi thôi, về Thất Tinh Hồ.”
Việt Tê Kiến bàn tay run lên, lập tức dụng lực rút ra, nói: “Ta không trách ngươi, nhưng cũng không muốn ở bên ngươi nữa… Đa tạ ngươi tới cứu ta, chúng ta từ biệt tại đây.”
Tô Thác Đao nhíu mày, cân nhắc đôi chút, mang theo vài phần khoan dung, nói: “Ta ở đỉnh Nguyệt Nha Phong giết ngươi một lần, A Ly lệnh Khổng Tước giết ngươi một lần, Tống Vô Bạn lần này lại dùng tính mạng ngươi uy hiếp ta… Ngươi cư nhiên vẫn không chết, ta đã nghĩ suốt dọc đường, chỉ cần lần này ngươi còn sống, ta nhất định mang ngươi về Thất Tinh Hồ, đối xử tốt với ngươi, không bao giờ gạt ngươi, tổn thương ngươi nữa… Hiểu chưa?”
Dứt lời, khí định thần nhàn, ý thái ung dung ưu nhã, đợi Việt Tê Kiến ghi ân nhớ đức quỳ xuống khóc ròng một trận, sau đó hoan thiên hỉ địa nhảy nhót cùng mình dắt tay về nhà.
Việt Tê Kiến nghe xong, sửng sốt suốt một tuần trà, dùng một loại ánh mắt cực kỳ xa lạ nhìn hắn, như thương cảm, lại như thở dài: “Hiểu rồi…”
Tô Thác Đao mỉm cười.
Việt Tê Kiến cũng cười lại, nhưng từng chữ một rõ ràng dứt khoát, nói: “Tô Thác Đao, trước kia ta luôn cho rằng, Diệp Chậm Ly trời sinh tâm can súc vật… Nhưng hiện tại xem ra ngươi còn ghê gớm hơn hắn, ngươi căn bản không có tâm can.”
Tô Thác Đao sắc mặt trầm xuống, bao nhiêu ôn nhu vui mừng vừa trỗi lên trong lòng như  bông tuyết rơi vào bát canh nóng, thoáng chốc tan biến không còn, lập tức nhẫn nại hỏi: “Mắng xong chưa? Ngươi rốt cuộc có theo hay ta không?”
Việt Tê Kiến hòa nhã nói: “Xin lỗi, Tô cung chủ, tại hạ không phải một người tri tình thức thú, lại không thân không thích với ngài…”
Tô Thác Đao nhãn châu như hắc tinh thạch kết băng, lóe lên lãnh quang sắc bén: “Không thân không thích? Mười năm trước chúng ta hữu tình cố tri, nửa năm trước chúng ta thân mật thể xác, trên người ngươi còn có phân nào tấc nào ta chưa nhìn qua chưa sờ tới?”
Lúc nói trong lòng cũng rung động, chợt nhớ dưới rốn hắn tựa hồ có một nốt ruồi son nho nhỏ, không biết bây giờ vẫn còn chăng? Vẫn tương tư tận xương như trước?
Việt Tê Kiến sắc mặt đỏ bừng, ngay sau đó càng thêm trắng bệch: “Ngươi nhất định phải làm ta coi thường ngươi sao?”
Tô Thác Đao một bụng lửa giận đã sớm biến thành lửa tà, hội tụ tại hạ thân, Nhập Bát Tinh Kinh tuy đã được bổ toàn, nhưng dù sao vẫn mang một chữ tà, luyện môn công phu này, tính dục mạnh sát khí nặng, đều vượt xa thường nhân.
Nhất thời cũng lười đôi co, thân hình vọt tới, nhấc chưởng vỗ gáy hắn, đánh ngất rồi thuận tay bế lên, trong lòng vẫn không hiểu, tại sao mình tốn công giảng đạo lý, hắn cứ khăng khăng không chịu nghe?
Việt Tê Kiến trong cơn mơ màng, chỉ cảm thấy da thịt mát lạnh, sau đó sa vào một vòng tay, môi lưỡi bị khiêu khích cắn mút trêu chọc, từ bên má đến tận bụng dưới, phảng phất có một đốm lửa nhỏ một đường li ti thiêu đốt, ngứa ngáy tê dại, nhịn không được cuộn người.
Một vật cứng rắn nóng bỏng cọ vào mình, cho dù Việt Tê Kiến thần trí có mơ hồ đến đâu, cũng theo trực giác ngửi được mùi nguy hiểm, tấm lưng gầy không khỏi run nhẹ, nhưng hai chân đã bị cường ngạnh tách ra, cự vật hỏa nhiệt đó như khai khẩn đất hoang, bề bộn gian nan mà thuận lý thành chương xuyên vào.
Trong cơn đau đớn khó chịu, hậu huyệt theo bản năng phản kháng co rút, người nọ thoáng dừng lại, lập tức xâm nhập càng hung hăng triệt để hơn, chỉ một lát đã thẳng tiến vùng nhạy cảm nhất, nơi sâu nhất mềm mại ấm áp nhẵn nhụi bị thảo phạt không chút kiêng nể, mang đến khủng hoảng như sắp bị xuyên thấu hoặc bị đâm toạc, nhưng còn có một loại khoái cảm kỳ lạ khó có thể hình dung, chống chịu không nổi, đã bên bờ vực sụp đổ.
Theo từng đợt xung kích hung mãnh, hậu huyệt như đóa hoa trải qua sương sớm, nhu thuận hé nở, Việt Tê Kiến không tự chủ được phát ra một chuỗi tiếng rên khe khẽ, toàn tâm muốn né tránh, nhưng ngay cả một tia khí lực cũng không tài nào vực dậy, nơi bị xiên xỏ nóng cháy đến sắp tan chảy, tiếng nhục thể động chạm nhau, tiếng nước tí tách nhỏ xuống từ vị trí giao hợp, lẫn vào tiếng rên rỉ vô thức khi cao khi thấp của mình…
Thanh âm như vậy, nghe thế nào cũng đều dâm mỹ phóng đãng, không biết liêm sỉ.
Việt Tê Kiến như chìm trong ác mộng không bao giờ tỉnh lại, rõ ràng cái gì cũng cảm nhận được, lại tựa hồ cái gì cũng không liên quan đến mình.
Bất giác chạnh lòng bi ai, lần đó là lư đỉnh, lần này tính là gì?
Thác Đao, đừng chỉ biết lấy ta tiết dục.
Hôn mê không biết bao lâu, trong đầu đột nhiên lạnh buốt, rốt cục tỉnh lại, chỉ thấy mình đang nằm trên một chiếc gối bông màu xanh đen, ở trong một cỗ xe ngựa, một trận xóc nảy, liền cảm giác thắt lưng ê ẩm hai chân bủn rủn, hậu đình tư mật càng từng cơn bỏng rát, nhịn không được ư một tiếng kêu đau, chợt nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Diệp Chậm Ly vang lên ngay bên ngoài xe: “Ba mươi sáu tà phái, vốn tôn chúng ta làm trạng nguyên, trớ trêu là lần này Thất Tinh Hồ nhất cử thành công vào bạch đạo thất tịch, về sau mỗi khi thất tịch nghị sự, sắc mặt đám người Không Chứng, hoa hồng liễu lục, khỏi nói có bao nhiêu thú vị! Tà phái hiện chỉ còn ba mươi lăm tông, Xích Tôn Phong, Thiên Thu đường, Hãn Hải Vô Hồi phái, Lưu Ly Thiên tông đều bảng vàng đề danh…”
Tô Thác Đao thanh âm có vẻ thần thanh khí sảng, ẩn chứa ý cười rõ ràng: “Ân, còn gì nữa?”
“Lão đạo sĩ Minh Đức vẫn luôn hậm hực, đỉnh đầu cũng sắp bốc khói thành khánh vân kim đăng, nói Thất Tinh Hồ chúng ta sau này phải cùng Bắc Đẩu Minh chuyển địch thành bạn, không được tự ý quấy nhiễu chư phái bạch đạo, càng không được đi thái bổ tinh khí nội lực của người khác… Ta mới hỏi bọn họ, nếu có môn phái bạch đạo không tuân quy củ thất tịch, đến gây sự với Thất Tinh Hồ ta, thì làm sao đây?”
“Nhậm Tẫn Vọng liền nói, Thất Tinh Hồ đã là nhân tài kiệt xuất của bạch đạo, là môn phái thập phần trọng yếu, mọi người tự nhiên đồng tâm hiệp lực, sao có thể gà nhà bôi mặt đá nhau… Cung chủ, họ Nhậm này quả là khéo mồm khéo miệng, nói cho một tràng, không thật cũng chẳng giả, thoạt nghe rất lọt tai, ai cũng phải vỗ tay khen hắn một câu cao kiến, nhưng ngẫm lại, mười câu hết chín câu dư thừa, còn một câu phải đun cạn nước lọc sạch cặn, mới nghe ra được ý tứ chân chính!”
Tô Thác Đao cười to: “Bạch Lộc Sơn… Bất quá chỉ có thế. Nhưng Không Chứng đại sư không phải hạng hồ đồ, Đường Nhất Tinh càng mắt tinh tâm sáng, hai người họ biểu hiện ra sao?”
“Không Chứng đại sư phật pháp vừa rộng vừa sâu, ta tuệ căn hạn hẹp, chỉ hiểu được ý tứ đại khái, nói chung là Thất Tinh Hồ thành tích xấu dày cộm, nếu có ngày có người tới cửa giải quyết ân oán, chúng ta phải làm rùa rụt đầu, rụt lâu ngày, là có thể rướn dài cổ thành thiên nga. Về phần Đường gia…”
Việt Tê Kiến đang ngưng thần lắng nghe, đột nhiên màn xe bị vén, Diệp Chậm Ly cười tủm tỉm ló đầu vào, dương quang vàng óng ánh làm nổi bật khuôn mặt hắn: “Việt công tử, nghe lén đến giờ, có vui không?”
Dứt lời từ trên lưng ngựa nhảy xuống chui vào trong xe, ngồi đối diện Việt Tê Kiến.
Việt Tê Kiến cắn răng, hơi nhích người ra sau, trong lòng nhưng không thể không thầm khen một tiếng, người này thân hình sắc da thực sự đều có thể tỏa sáng rạng rỡ.
Chỉ thấy Diệp Chậm Ly một thân phục sức bản địa Nam Cương, áo ngắn kết hàng cúc vải lệch bên trái, phần eo ôm gọn tay áo may xiên, ống quần rộng che khuất mắt cá chân, nguyên bộ y sam in sáp ong, rải đầy hoa văn li ti, lại có tơ màu chàm ánh bạc se biên, càng tôn thêm vẻ băng cơ ngọc cốt thu thủy thanh thần, nhưng vị Diệp tổng quản này vừa mở miệng, liền hủy hết hình tượng minh nguyệt nhiễm xuân thủy đáng tự hào kia: “Việt công tử, bị thao có sướng không?”
Việt Tê Kiến cố nhẫn nhịn không nóng không giận, chỉ nói: “Không liên quan tới ngươi.”
Diệp Chậm Ly gật đầu: “Đương nhiên không liên quan tới ta, bổn tọa chẳng qua chỉ hỏi thay Khổng Tước mà thôi… Việt công tử lẽ nào vẫn chưa hay biết, đêm qua ân khách của ngươi chính là Khổng Tước? Hay là ngươi cũng không biết Khổng Tước vốn là một tiểu yêu quái vừa đực vừa cái?”
Việt Tê Kiến trước mắt tối sầm, chấn kinh đến suýt ngất xỉu, chuyện Khổng Tước nhất thể song tính mình đã sớm phát giác ở y xá, nhưng đêm qua… đêm qua người đó sao có thể… không phải Tô Thác Đao?
Lại nghe Diệp Chậm Ly chu đáo cười nói: “Được rồi, bổn tọa đùa ngươi chút thôi mà, tiểu kim châm cô của Khổng Tước sao có bản lĩnh thao cho ngươi chết đi sống lại náo nhiệt cả đêm? Coi kìa, môi cũng khô nứt rồi, có cần gọi Khổng Tước tới liếm ướt cho ngươi không?”
Việt Tê Kiến không chịu được bức bách, run giọng nói: “Diệp Chậm Ly, ngươi hà tất lúc nào cũng nhục mạ ta? Ngươi đã may mắn được trời ưu ái, tại sao vẫn một mực không buông tha ta?”
Diệp Chậm Ly ngạc nhiên: “May mắn?”
Việt Tê Kiến thấp giọng nói: “Ngươi tuy ở Thất Tinh Hồ, nhưng từ nhỏ có Trang Sùng Quang che chở, Trang Sùng Quang vừa chết, Tô Thác Đao lại nâng niu ngươi trong lòng bàn tay, Thương Hoành Địch đối với ngươi e rằng còn trung thành hơn với Tô Thác Đao ba phần, Hoa Khước Tà sớm muộn gì cũng sẽ tùy ngươi sai khiến… Ngay cả chưởng môn Đường gia, địa vị bậc nào trên giang hồ? Cư nhiên cũng đặc biệt chiếu cố ngươi…”
Diệp Chậm Ly mục quang biến ảo, cười nói: “Sao ngươi biết Đường Nhất Tinh rất tốt với ta?”
“Trên người ngươi có mùi hương đặc biệt của tị độc đan Đường Môn, ta học y nhiều năm, tự nhiên nghe ra được, chiếc nhẫn gỗ mun trên ngón cái của ngươi, chính là tín vật của Đường Nhất Tinh, đắc tội ngươi, là đối địch với Đường Nhất Tinh thậm chí là toàn bộ Thục Trung Đường Môn.”
Nghĩ nghĩ, lại nói: “Tô Thác Đao một mình tới cứu ta, ngươi vừa từ Hoài Long Sơn chạy tới hội ngộ, đúng không? Hắn đã dám để ngươi ở lại Xuân Sắc ổ đơn độc đối mặt chư phái bạch đạo, ắt không hề lo ngại, Thiếu Lâm Võ Đang đối với Thất Tinh Hồ vốn không mang từ bi, Bạch Lộc Sơn cùng các ngươi tuy có vài phần giao hảo, nhưng Nhậm Tẫn Vọng chưa đủ lông đủ cánh, cho dù có lòng, cũng vượt quá năng lực, người Tô Thác Đao trông cậy… chỉ có thể là Đường Nhất Tinh.”
“Huống chi Đường gia còn niệm chút tình hương hỏa của Tô Tiểu Khuyết, ngươi lại tinh thông ám khí nhạy bén linh lợi, càng không biết đã nói gì làm gì đặc biệt trúng tâm ý Đường chưởng môn…”
Hắn một phen phân tích kéo tơ bóc kén truy ra ngọn nguồn, tầng tầng rành rọt lớp lớp hợp lý, Thương Hoành Địch ở bên ngoài nghe được từng chữ rõ ràng, nhất thời trong mắt tràn ngập kinh nghi, Việt Tê Kiến cư nhiên là một nhân tài xuất sắc đến thế!
Thân là thủ tọa Thiên Sàm quân, thừa biết về phương diện này, kỳ tài như Việt Tê Kiến, quả thật mười năm mới có một.
Võ công cũng vậy, thuật ẩn náo cũng vậy, đều phải trải qua tháng ngày khổ luyện mới đạt được, nhưng khó nhất chính là loại năng lực trời phú tự nhiên, cần nghiêm cẩn, cũng cần trí tưởng tượng đúng mực, có thể từ trong vô số sự kiện rắc rối phức tạp, chọn lọc ra vài chi tiết thoạt nhìn có vẻ ngẫu nhiên vụn vặt, tích lũy chỉnh lý, tinh luyện kết nối, rồi thuận theo mạch lạc, nêu rõ nét chính của vấn đề, nắm đầu sợi dây mà chỉ cần giật một phát liền lay động toàn bộ, loại bỏ phần lạc hướng hoặc dư thừa, tiến tới cảnh giới người người đều say chỉ ta tỉnh, úp tay làm mây ngửa tay sinh gió.
Nhưng không biết lần này cung chủ dẫn hắn về Thất Tinh Hồ, rốt cuộc là có tính toán gì?
Vừa nghĩ đến đây, Thương Hoành Địch cẩn cẩn dực dực nhìn Tô Thác Đao, chỉ thấy Tô Thác Đao sắc mặt như thường, song mâu đen nhánh nhìn thẳng lại mình, mở miệng hỏi: “A Ly… định làm gì Việt Tê Kiến?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.