Lâm Thịnh ở nhà, hơn nữa cũng không có ủ rũ như Mạc Thông đã nghĩ. Cậu chỉ ở nhà an tĩnh xem ti vi không đọc báo, biểu tình gì cũng không có.
Meo Meo đang vùi ở một bên chân Lâm Thịnh, ngẩng đầu lên, meo một tiếng với Mạc Thông vừa về đến nhà.
Lâm Thịnh đại khái là xem ti vi quá chăm chú, lúc này mới như phát hiện Mạc Thông, kinh ngạc hỏi: "Cậu sao lại trở về rồi?" Cậu hỏi xong, mới nhớ tới, "Là vì cái tin tức này sao? Đừng lo lắng, tôi không sao."
Mạc Thông thật cẩn thận quan sát biểu tình Lâm Thịnh, "Tôi gọi điện cho cậu, cậu lại không nghe máy."
Lâm Thịnh cười cười xin lỗi, "A, đó là bởi vì nhiều người gọi*, cho nên tôi đã đặt chế độ yên lặng."
QT là "đánh" mình không hiểu lắm nên để chữ này nha.
BẢN EDIT THUỘC VỀ WATTPAD: kimmiedayy
Nhìn Lâm Thịnh như vậy, Mạc Thông đột nhiên không biết ứng phó thế nào. Nếu như bữa tối ngày hôm ấy Lâm Thịnh sợ sệt run rẩy, thậm chí khóc nháo kêu to, Mạc Thông trái lại sẽ không cảm thấy có cái gì. Nhưng hôm nay cái gì cũng không có, biểu hiện của Lâm Thịnh quá bình tĩnh, bình tĩnh đến khiến người khác cảm thấy đáng sợ.
Hắn không biết mấy tháng sau khi phát sinh sự tình này Lâm Thịnh đến cùng đã trải qua những gì, làm cho cậu đã sớm có thói quen dùng mặt mạnh mẽ để đối mặt.
Mạc Thông có chút nản lòng mà ngồi xuống, hắn đột nhiên cảm thấy nỗ lực mấy ngày nay đều uổng phí. Lâm Thịnh giống như đã khôi phục lại trạng thái lúc bắt đầu, thậm chí càng lạnh lùng xa cách. Hắn không nhịn được mở miệng hỏi: "Cậu không muốn làm sáng tỏ sao?"
Lâm Thịnh liếc mắt nhìn hắn, trong giọng nói không có tâm tình gì: "Vô luận tôi làm ra phản ứng gì, bọn họ đều có thể nói. Còn không bằng không quan tâm..."
Câu nói này đại khái là tiếng lòng lâu nay của cậu. Điều này làm Mạc Thông hơi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Lâm Thịnh không vì vậy mà bài xích cùng mình giao tiếp. Nhưng lo lắng của cậu vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, Lâm Thịnh lại nói: "Kỳ thực bọn họ nói cũng không sai, tôi cũng cảm thấy bản thân mình có bệnh..."
"Lâm Thịnh!" Mạc Thông nghe thấy câu nói này, thật sự có chút tức giận. Trải qua khoảng thời gian ở chung, hắn cũng đã thấy bộ dáng cố gắng trấn định của cậu, cũng xem qua mặt yếu đuối chật vật, cậu sẽ khóc, cũng sẽ cười, không có gì khác với người bình thường. Dựa vào cái gì mà chỉ vì bài báo này, cậu nhất định phải phủ nhận bản thân lần nữa.
Lâm Thịnh lại không có bởi vì Mạc Thông tức giận mà im lặng, cậu như là quyết tâm tiếp tục nói: "Mạc Thông, tất cả mọi chuyện sẽ không vô duyên vô cớ phát sinh."
Nói tới đây, cậu nhìn về phía người một mực quan tâm mình,:Tôi cho cậu biết tôi chân chính là hạng người gì."
Năm lớp 12 Lâm Thịnh gia nhập giới giải trí, dựa vào nhan sắc cùng kĩ năng diễn xuất, một buổi bạo hồng. Niên thiếu đã thành danh, cậu tự nhiên có chút cảm giác việt, mà phần cảm giác ưu việt kèm theo tiếng tăm điên cuồng tăng trưởng. Bởi vì cậu thập phần độc lập, cũng không có tiền làm chỗ dựa, cho nên cậu so với người khác càng cố gắng gấp bội, đồng thời cậu yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, cũng dùng tiêu chuẩn như vậy để đối xử với người khác. Không phải bởi vì cậu vì người khác mà suy nghĩ, mà là một bộ phim thành công hay không, sau lưng liên lụy quá nhiều nhân tố, kỹ năng diễn xuất là yêu cầu cơ bản nhất của diễn viên. Cậu chiếm được cảm giác được thành công, tự nhiên cũng sẽ không chịu buông tay, cho nên cậu sợ hãi người khác tha chân sau(?) của mình.
Lúc đó tuổi trẻ nóng tính, không ai nói cho cậu biết cách đối nhân xử thế, cái gì không nên nói, chuyện gì không nên làm, cậu chỉ có nghị lực một lòng muốn thành công, trong giới giải trí đấu đá lung tung. Từ từ, những chuyện này cũng truyền ra. Bởi vì cậu quá độ nghiêm khắc, đoàn phim cùng diễn viên đều ăn ý bài xích cậu, không muốn cùng cậu ở chung.
Cậu càng ngày càng tự lập, bởi vậy đắc tội không ít người, cuối cùng bị trả thù, gây ra bi kịch như vậy.
Cậu cũng không phải người khó ở chung, chỉ là công việc quá mức nghiêm túc, yêu cầu quá mức hoàn mỹ.
Mặc dù cậu thường xuyên tự hỏi, mình làm vậy là sai lầm sao? Đáp án luôn là phủ định, mọi người vẫn nói nỗ lực không phải là một loại sai lầm.
Mà không có ai chỉ ra vấn đề chân chính của cậu là cái gì.
Nơi này cũng không phải trường học, lúc đáp sai, giáo viên có thể cho ngươi câu trả lời chính xác. Sau khi ra xã hội, phán đoán đều dựa vào chính bản thân mình, kết giao bằng hữu ra sao, tin tưởng thế nào, tất cả đều tự gánh lấy hậu quả.
Tại nơi giới giải trí công danh lợi ích hàng đầu này thì càng là hiện thực lạnh lùng. Một khi đỏ, bốn phía vây quanh đều là những vị kẻ nịnh hót lấy lòng mà đến; song một khi rơi xuống thần đàn, người người thờ ơ lạnh nhạt, đồng thời còn không quên bồi thêm một cước.
Mạc Thông nghe xong những lời này thì trầm mặc một lúc. Ba tháng năm cấp ba, hắn biết Lâm Thịnh không phải bộ dáng này, thông minh, thiện lương, còn có chút kiêu ngạo, sinh hoạt phi thường đơn giản, cũng không có những ân oán thị phi. Hắn cảm thấy được chính mình như đang nghe cố sự của người khác.
Thời gian năm năm đủ để phát sinh nhiều chuyện như vậy, nguyên lai hoàn cảnh có thể thay đổi một người, đây cũng là một bộ mặt của Lâm Thịnh mà hắn biết. Mà bất kể thế nào, một lần nữa trở về đây xác thực là bộ dáng Lâm Thịnh mà hắn quen biết. Như vậy là đủ rồi,hắn không còn ước mong gì khác.
Mạc Thông muốn nói một ít lời an ủi, lại không biết nên nói cái gì cho phải, có lúc an ủi đồng tính, chỉ sẽ khiến người ta cảm thấy bất lực mà thôi.
Hắn thậm chí có thể cảm giác được, mục đích Lâm Thịnh nói những câu này, là muốn để mình xa lánh cậu, hoặc là đẩy hắn ra. Đây mới là chuyện khiến hắn khó chịu nhất.
Cho nên mặc dù âm thanh suy yếu vô lực, Mạc Thông vẫn phải nói: "Lâm Thịnh, đều đã qua. Tôi không thèm để ý..."
"Thế nhưng tôi để ý, tôi không vượt qua được. Là bởi vì như vậy, tôi mới..." Lâm Thịnh ngữ điệu bình tĩnh như trước, giọng nói phảng phất bi ai vô tận. Lúc nửa đêm tỉnh dậy, số lần cậu bởi vì ác mộng mà tỉnh dậy nhiều đến đếm không hết. Cậu từng không ngừng được mà nghĩ, nếu như lúc đó chính mình không muốn làm như vậy, hoặc là không nên ra khỏi cửa, có phải sẽ không xảy ra sự kiện kia. Mà vô luận trong đầu cậu có giả thiết bao nhiêu lần, cũng không cách nào thay đổi sự kiện đã phát sinh.
Chính cậu cũng không ý thức được, cậu đã đem thống khổ của mình thể hiện rõ ràng trước mắt Mạc Thông, dù việc đó có quá sức hay khó khăn, cậu đang từng chút một dỡ xuống phòng bị của mình. Đây là việc dĩ vãng cậu chưa từng làm với người khác, ngay cả đối với bác sĩ tâm lý cũng không có cách nào.
Mạc Thông lúc đó không có tâm tình ngẫm nghĩ, mà sau đó hồi tưởng lại hắn mới phát hiện, Lâm Thịnh là ngột ngạt quá lâu, triệt để phong bế nội tâm nên mới e ngại đụng chạm của người khác làm cho tình huống không có bất kỳ chuyển biến tốt nào.
So với an ủi cùng trị liệu, cậu càng cần hơn chính là một lần triệt để cảm xúc triệt để bạo phát.
Mà thời cơ này lại ngoài ý muốn mà đến.
Lầu hai ngoại trừ gian phòng ngủ của Lâm Thịnh ở bên ngoài, còn có một gian ở mặt khác là thư phòng của Mạc Thông, chưa từng đi vào, cũng không nhìn thấy Mạc Thông mở cửa ở trước mặt cậu
Sáng sớm hôm đó, Meo Meo không biết như thế nào, không ngừng cọ cọ ở cánh cửa kia, tựa hồ là là muốn đi vào, Lâm Thịnh sợ móng vuốt của nó làm hư cửa, đi tới muốn ôm nó đi, mà có thể là do cửa phòng không đóng kỹ, lại bị Meo Meo đẩy ra một cái khe. Vì vậy Meo Meo dứt khoát từ trong khe cửa chui vào, dường như rất quen cửa quen nẻo.
Lâm Thịnh ở ngoài cửa có chút không biết làm sao.
Đối với một ít người mà nói, thư phòng là nơi làm việc riêng tư, không cách nào để người khác tùy tiện đi vào. Cậu không biết Mạc Thông có để ý hay không, nhưng cậu lo lắng lúc không có Mạc Thông, Meo Meo sẽ làm hư đồ vật bên trong.
Cứ do dự như vậy vài giây, cậu cuối cùng vẫn là quyết định đi vào đem Meo Meo ra, tự nói không nhìn lung tung là được.
Thời điểm cậu mở cửa, tầm mắt thoáng nhìn đồ vật bên trong, làm cho cậu đột nhiên dừng bước.