Sau Khi Bị Trúc Mã Bỏ Rơi, Ta Đem Lòng Yêu Mến Thiếu Tế Tư Ở Nam Cương

Chương 1:




Tiểu công chúa tiết lộ quân tình, dẫn đến Đại Từ thất bại.
Chúc tiểu tướng quân đề xuất dùng ta giả mạo cô ấy, thay cô ấy đi Nam Cương làm con tin.
Hắn nói tiểu công chúa dạo trước bị thương ở đầu, tâm tính như trẻ con, không chịu nổi sự hành hạ của người Nam Cương.
Còn ta không có cảm giác đau đớn, là người thích hợp nhất.
Ba năm ở Nam Cương, ta chịu đựng nỗi đau từ trăm loại cổ trùng gặm nhấm tim gan, sống không bằng chết.
Sau này đúng như hắn mong muốn, ta trở nên ngoan ngoãn nghe lời.
Khi hắn thống nhất Trung Nguyên, đón ta về nhà, cầu xin ta cười với hắn như ngày xưa.
Nhưng ta đã quá mệt mỏi rồi.
01
Ta làm dược nhân ba năm ở Nam Cương, sau khi Trung Nguyên thống nhất, ta được đón về cung.
Cả nhà họ Dư tử trận, ta không còn nhà để về, được thánh ân ban ơn, cho lưu lại trong cung.
Vẫn sử dụng phong hiệu "Chiêu Hòa Công Chúa" – phong hiệu trước đây của tiểu công chúa.
"Sanh tỷ tỷ về cung rồi, tặng tỷ một món đồ tốt này."
Tiểu công chúa Tạ Hoài Nhu thần thần bí bí giấu tay sau lưng, bất ngờ đưa ra một cặp nhộng sâu.
Những ký ức đau đớn lập tức tràn về, ta không khỏi lùi lại, đôi vai run rẩy.
Nhộng sâu rơi xuống đất.
"Sanh tỷ tỷ không phải thích bướm sao?" Tiểu công chúa ngây thơ, nắm lấy tay ta.
Ta gượng cười: "Ngày xưa thích, giờ không thích nữa rồi."
Cặp nhộng sâu xấu xí đó luôn làm ta nhớ đến thiếu tế tư Nam Cương, người từng nhét vào cơ thể ta đủ các loại cổ trùng.
Nàng đột nhiên kéo ta bước lên hai bước, ta không đứng vững, một chân đã giẫm nát chúng.
"Đó là đôi bướm cầu vồng Lâu Lan mà Vấn Trúc đã tìm kiếm rất lâu, thế gian chỉ có một đôi duy nhất, Sanh tỷ tỷ!"
Vấn Trúc là tự danh của Chúc An, vẫn là do ta đặt, không ngờ hắn vẫn dùng. Tiểu công chúa gọi ta rất thân thiết.
Ta tưởng nàng sẽ làm khó ta, nhưng không phải.
Từ sảnh điện phụ truyền ra tiếng khóc nức nở đầy âu lo của nàng, "Đều là lỗi của muội, cầm không chắc." Nàng muốn đổ tội cho ta.
Ta có chút ngỡ ngàng.
Tiểu công chúa không phải là bị bại não sao?
Trông không giống chút nào.
Ngoài điện không biết từ khi nào đã có một bóng hình đứng đó, hắn gọi cung nhân đến an ủi tiểu công chúa
Ánh mắt đầy thất vọng nhìn ta.
Là Chúc An, người đã từng là thanh mai trúc mã với ta, đích thân đưa ta đến Nam Cương.
"Tiểu công chúa chữa bệnh suốt ba năm, mới khỏi hẳn, càng kỵ vui buồn quá độ. Ta tưởng nàng ở Nam Cương làm con tin lâu như vậy, đã học được tài che giấu cảm xúc của bản thân, không ngờ lòng vẫn còn oán giận."
Ta ở Nam Cương đã sớm học cách xem sắc mặt người khác, lập tức cúi đầu chắp tay hướng Tạ Hoài Nhu.
"Không dám có oán hận, làm kinh động quý thể của tiểu công chúa, thần nữ biết tội."
Lặng lẽ hạ mắt xuống.
Không chỉ Chúc An, ngay cả Tạ Hoài Nhu cũng ngạc nhiên, có chút không tin nổi.
Có lẽ là vì ngày xưa, tiểu nữ tử nhà họ Dư kiêu ngạo, dù bị đánh gãy xương cũng không cúi đầu nhận sai.
Chỉ là nhà họ Dư sớm đã không còn, ta phải co mình mà sống.
Chúc An gật đầu, trong lời nói có chút tán thưởng.
"Xem ra phong thủy Nam Cương rất dưỡng người, nàng biết sai sửa đổi là tốt, tiểu công chúa nhân từ, sẽ không trách tội."
Thấy đấy, công chúa thật và công chúa giả cuối cùng vẫn có một khoảng cách không thể vượt qua.
Hắn khoác áo giáp nặng nề, từ ngoài điện bước vào, thị vệ bưng một cây thương đỏ rực sáng loáng.
"Tặng nàng."
Thị vệ giải thích, đó là vũ khí quý hiếm được Chúc An rèn từ hàn băng huyền thiết mà hắn tìm được khi chinh phạt phương Bắc.
Ta nhẹ nhàng chạm vào, quả thật là đồ tốt, chỉ tiếc là ta sau này không thể dùng được nữa.
Khi mới đến Nam Cương, ta luôn nghĩ đến việc trốn chạy, nhiều lần đánh ngã thiếu tế tư của họ.
Sau đó, thiếu tế tư đã cắt đứt gân tay gân chân ta, rồi giam ta lại.
Bề ngoài trông như người bình thường, nhưng bên trong đã vỡ vụn, cả đời này ta không thể cầm thương dùng đao được nữa.
Ánh mắt Chúc An rực lửa, không thể không vâng lời, ta đành gọi thị nữ từ ngoài điện vào, nhận lấy cây thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.