Sau Khi Bị Trúc Mã Bỏ Rơi, Ta Đem Lòng Yêu Mến Thiếu Tế Tư Ở Nam Cương

Chương 11: Ngoại Truyện




Hậu ký Chúc An
Gửi A Sanh đi Nam Cương làm con tin, không phải ý của ta.
Tạ Hoài Nhu đi cầu xin Thái Tổ Hoàng Đế, bọn họ chỉ vài câu nói đã quyết định A Sanh đi hòa thân.
Thái Tổ Hoàng Đế còn cần nhà họ Dư giúp đỡ hoàng thất, bọn họ để ta mở miệng, làm kẻ tội đồ này.
Ta đã tranh luận gay gắt, cuối cùng giành được điều kiện làm con tin ba năm.
Ta tự tay đẩy người yêu của mình đi.
Khi đó Dư Sanh đến phủ Chúc hỏi ta, tại sao con cháu hoàng thất lại được hưởng hết vinh hoa phú quý, văn thần võ tướng lại phải chịu c.h.ế.t oan uổng.
Vương hầu kiện tướng, há trời sinh ra đã như thế sao?
Lời ấy ta thừa nhận, nhưng ta đã tát nàng một cái thật mạnh.
Nàng không đứng vững, ngã xuống đất, kinh ngạc không nói nên lời.
Cái tát ấy, gần như cắt đứt một nửa tình nghĩa giữa chúng ta.
Nhưng ta không có cơ hội nói cho A Sanh biết, khi đó tiểu công chúa và Dung quý phi đang ở trong phủ.
Họ mượn danh nghĩa chúc thọ lão thái thái để đến thăm dò ta.
Nếu không ngăn cản nàng, những lời lẽ đó sẽ gây họa cho nhà họ Dư.
Ta biết ta có lỗi với A Sanh, ta luôn nghĩ rằng ngày tháng còn dài, ta sẽ từ từ nói cho nàng nghe.
Đáng tiếc là không còn ngày ấy nữa.
Sau khi tiễn A Sanh rời khỏi nước, ta không ngừng suy ngẫm về nguyên nhân thất bại trong trận chiến.
Càng điều tra, lòng ta càng lạnh lẽo, chuyện này từ đầu đến cuối đều là âm mưu của Tạ Hoài Nhu.
Ả ta cố ý để lộ quân tình, cố ý đuổi A Sanh đi, chỉ vì ở kinh thành nghe danh ta bắt sống chủ soái Nam Cương, muốn gả làm vợ ta.
Điều buồn cười là, Thái Tổ Hoàng Đế biết chuyện này.
Ông ta ngầm cho phép tiểu công chúa làm bừa.
"Dư thị là gia tộc tướng quân trăm năm, Chúc An trời sinh tướng tinh, bọn họ không thể liên hôn." Thái Tổ Hoàng Đế hiểu rõ thuật cân bằng, vì điều này mà không tiếc kéo dài chiến tranh ba năm.
Đại Từ chìm trong biển khổ, bách tính ly tán.
Nếu thiên đạo bất công, hôn quân hại nước; vậy thì ta sẽ làm thiên đạo.
Nếu vương tộc bất nhân, coi chúng sinh như cỏ rác; vậy thì ta sẽ dẹp loạn lấy lại trật tự.
Ta muốn thống nhất Trung Nguyên, để bách tính không còn chịu cảnh chiến tranh ly tán.
Ta muốn tất cả nơi nào mặt trời mặt trăng soi đến, sông ngòi chảy qua, đều là đất Hán.
Trên con đường này, ta càng đi về phía trước, mất mát càng nhiều.
Cũng bao gồm cả A Sanh của ta.
Chúc nàng và Nam Cung Từ, sống an lành.
"Hoàng thượng, đã đến giờ thượng triều rồi."
"Được."
Hậu Ký Nam Cung Từ
Dư Sanh là một cô gái kiên cường, nàng thuộc về Đại Từ.
Ta ghét Đại Từ.
Lúc đầu gặp nàng, ta thường xuyên đầu độc nàng.
Nàng là một cô nương không bao giờ chịu thiệt, có thù tất báo, nhất định sẽ đánh trả ta.
Nay nghĩ lại, thấy khá thú vị.
...
Mặc dù nàng nói trước mặt tình cũ rằng nàng yêu ta, chỉ vì cứu ta mà bất đắc dĩ.
Nhưng ta tin là thật.
Ta đưa nàng về thập vạn đại sơn ở Nam Cương, từ từ tìm giải dược.
Khí số Nam Cương đã tận, thiên hạ thống nhất là việc không thể ngăn cản.
Chúc An không xứng là người tình, nhưng hắn lại là một vị hoàng đế kiên nhẫn ưu tú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.