Sau Khi Bị Trúc Mã Bỏ Rơi, Ta Đem Lòng Yêu Mến Thiếu Tế Tư Ở Nam Cương

Chương 9:




14
Sau khi đưa ta về cung, Chúc An bị thuộc hạ của mình vội vã gọi đi.
Nam Cung Từ thu thập tin tức rất nhanh nhạy.
Chúc An vừa đi, hắn đã vào ngay.
Hắn cười hỏi: "Thành công rồi chứ?"
Ta gật đầu: "Tiếng cú mèo trên Mai Sơn, thiếu tế tư giả giọng thật giống, đa tạ nhé."
Hắn đến gần, giọng điệu đầy ý nhị: "Sao không gọi là A Từ nữa? Thực ra ngươi không khích hắn, cũng có thể gọi ta như vậy."
Đôi mắt hổ phách mang đậm nét màu sắc ngoại quốc của hắn luôn cong cong, có thể thấy tâm trạng hắn rất tốt.
Ta kề sát tai hắn, hỏi: "Thiếu tế tư muốn lệnh bài sao?"
"Đáng tiếc thật, tướng quân lệnh ta đã cho người đốt ngay khi tìm thấy rồi. Quân vu cổ từ nay không còn khả năng xuất sơn nữa."
Nụ cười của Nam Cung Từ dần tan biến, không thể tin được.
Ngón tay hắn run rẩy, càng siết chặt eo ta, lòng đầy căm hận.
Môi mềm của hắn chạm vào tai ta, thở dài: "Cuối cùng thì ta cũng không đoán hết được lòng người."
Nói chuyện với người thông minh rất dễ dàng, không cần nói rõ cũng có thể lập tức hiểu ra.
Dù ta có muốn rời khỏi hoàng cung, nhưng cũng tuyệt đối không bán nước.
Chúc An đáng hận, nhưng những vùng đất đó cũng là do cha mẹ và các tướng sĩ của Đại Từ giành lại bằng mạng sống.
Thế thống nhất Trung Nguyên không thể bị cản trở.
Ta cũng không muốn hắn một mình vào cung mạo hiểm nữa.
"Chúc An nhiều nhất là sáng mai sẽ phát hiện. Ngươi lập tức đi ngay, từ nay về sau, đừng nghĩ đến chuyện này nữa."
Nam Cung Từ nghiến răng, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Cùng đi."
Ta sững sờ.
"Cùng đi đâu chứ?"
Cánh cửa bị đẩy mạnh.
Chúc An quay trở lại, đứng cứng đờ ở cửa, tay cầm một lồng bánh bao nóng hổi.
Nam Cung Từ vẫn nắm tay ta, hai người nhìn nhau có chút mờ ám.
Ánh mắt Chúc An nhìn chằm chằm: "Hóa ra các ngươi sớm đã có tình cảm."
Trong khoảnh khắc đó, ta biết tất cả chúng ta đã hoàn toàn kết thúc.
Ta giả vờ những ngày qua, giờ coi như công cốc.
15
Tin tức Nam Cung Từ, thiếu tế tư Nam Cương bị bắt sống nhanh chóng lan truyền.
Khi đó ta cũng đang bị giam cầm trong cung. Trong thời gian đó còn xảy ra nhiều việc lớn, chẳng hạn như tiểu hoàng đế đã qua đời.
Ví dụ như hoàng đế trẻ tuổi không có con cái, ngai vàng được nhường lại cho công chúa và phò mã, người nắm giữ binh quyền.
Ví dụ như Chúc An với thủ đoạn đanh thép, chỉ trong vài tháng đã leo lên ngai vàng.
Cửa tẩm điện bị đóng suốt mấy tháng, giờ lại được mở ra.
Tiểu thái giám vui vẻ tuyên chỉ: "Lễ phong hậu sẽ diễn ra sau hai tháng, nương nương có thể bắt đầu chuẩn bị."
Chúc An bước vào với nghi thức thiên tử.
Trước mặt hắn, ta ném phăng thánh chỉ, dọa cả cung điện run rẩy.
"Nam Cung Từ đâu, ta muốn gặp hắn."
Hắn ác liệt nắm cằm ta: "Nàng tin ta sẽ g.i.ế.c hắn ngay bây giờ không?"
"Vậy ta sẽ c.h.ế.t cho ngươi xem!"
Chúc An bị khí thế quyết liệt của ta làm kinh động, không ổn định được tư thế.
"Nàng vì kẻ dị tộc Nam Cương đó mà có thể làm đến mức này."
Ta lấy tính mạng uy hiếp, cuối cùng cũng được gặp Nam Cung Từ, hắn bị đánh đến m.á.u me đầy mình trong ngục tối sâu nhất.
Hắn vẫn có thể cười, yếu ớt hỏi: "Người tình cũ của ngươi có phải hiểu lầm gì không?"
"Họ cứ ép hỏi hai mảnh tướng quân lệnh."
Ta bôi thuốc qua song sắt, da hắn đầy vết thương, có vết roi, vết bỏng, vết kim...
Vết mới chồng lên vết cũ, không có chỗ nào lành lặn.
Nước mắt ta tuôn trào: "Là ta có lỗi với ngươi."
Hắn cố gắng nâng tay, lau nước mắt cho ta: "Ngươi đã chọn mẫu quốc, sao còn phải buồn vì ta."
"Chẳng qua là thành vương bại tặc, giữa ta và hắn, còn biết bao nhiêu huyết hải thâm thù."
Hắn gọi từ trong góc ra vài con độc cổ trùng, đưa cho ta, nói là còn dùng được một khoảng thời gian.
"Nói ra thật khéo, năm xưa ngươi trúng độc khiên cơ là do ta chế, trên đời chỉ có một chai. Lúc đó định lấy mạng Chúc An, tuyệt đối không có giải dược."
Năm đó Chúc An bắt được chủ soái, là cha ruột của Nam Cung Từ.
"Giờ nghĩ lại, thật sự có chút hối hận."
Hắn lảm nhảm nhiều điều, như đang kể lại chuyện cũ, lại như đang dặn dò hậu sự, chỉ là một số lời vẫn chưa từng nói ra.
Ta nắm lấy tay hắn, hỏi: "Còn điều gì nữa? Ta chỉ hỏi một câu, tại sao ta lừa dối ngươi mà ngươi vẫn muốn dẫn ta đi?"
Nam Cung Từ lười biếng gạt tay ta ra, quay lưng lại:
“Ta hiện giờ là kẻ bị giam trong lao ngục, nguy hiểm không lường trước được, không nên mong cầu ánh sáng.”
Ta đột nhiên mạnh mẽ nâng cằm hắn, ép buộc hắn nhìn thẳng vào mặt ta:
“Nam Cung Từ, nghĩ cách sống sót cho ta, ta sẽ cứu ngươi.”
Ta không quay đầu lại, rời khỏi thiên lao, nhưng cảm giác sau lưng có một ánh mắt rạo rực đang nhìn theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.