Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 139:




Nghe được tiếng động lạ, phản ứng đầu tiên của Sơ Niệm chính là vứt bỏ cái giỏ trong tay, lập tức chạy về hang, bên phía hang có đường hầm mê cung rắn lớn đào.
Hàng rào vây lại cái sân là đạo phòng tuyến thứ nhất, ngăn cản một số con thú xông vào.
Nhưng nếu như một số thú vật đã vượt qua sân nhỏ xông vào, như vậy đường hầm mê cung chính là phòng tuyến thứ hai.
Sơ Niệm chạy được một nửa mới phát hiện có gì đó không đúng, nghĩ lại thì cứ thấy tiếng kêu vừa nãy có chút quen thuộc.
Lúc này, trong hang truyền ra một tiếng bước chân khác, tiếng chân bình bịch đang nhanh chóng tiến gần về phía cô.
Sơ Niệm vừa quya lại thì thấy rắn lớn chạy xuống, nhìn cô hỏi: “Niệm Niệm, nàng không sao chứ?”
Sơ Niệm lắc lắc đầu: “Ta không sao. Nhưng mà trong hang của chúng ta hình như có thứ gì đó xâm nhập.”
“Ta ngửi thấy mùi máu.”
Rắn lớn sờ đầu cô nói: “Niệm Niệm, nàng đi lên trước đi.”
Rõ ràng đây là muốn cô đi đến chỗ an toàn trước, sau đó hắn sẽ đi kiểm tra xem mùi máu từ đâu mà tới.
Sơ Niệm kéo cánh tay hắn: “Đi xuống cùng nhau.”
Mới rồi hình như cô nghe được tiếng kêu thê thảm của kỳ lân, có thể hai con kỳ lân của cô đã bị mãnh thú xông vào ăn mất.
“Được, nàng đứng đằng sau ta.”
Rắn lớn che chở cô ở sau lưng.
Hàng rào vây quanh sân là rắn lớn tự tay làm, chọn ra loại gỗ hết sức bền chắc cứng rắn, cho dù là chính bản thân rắn lớn muốn phá hư rơi hàng rào cũng tốn không ít sức lực.
Mãnh thú xông vào sân nhất định sẽ ăn những con vật nuôi trong sân trước.
Ôm tâm trạng nặng nề, khoảnh khắc Sơ Niệm nhìn thấy vết máu ở cửa hang, cô thở hổn hển, cho là Bạch Tuyết và con kỳ lân đực kia đã bị thảm sát.
Nhưng cô lại lập tức nghe được mấy tiếng kêu nho nhỏ.
Sơ Niệm nhìn sang, ở trong góc thấy được hai con kỳ lân lớn trắng như tuyết, còn có một con kỳ lân con đang được bố mẹ liếm vết máu trên người.
“Bạch Tuyết sinh rồi!”
Sơ Niệm kinh ngạc thốt lên.
Còn nhớ lần trước cô cũng chú ý tới Bạch Tuyết quả thực hơi mập một chút, nhưng cũng không quá rõ ràng, hơn nữa bình thường nó vẫn tung tăng hoạt bát. Nên cô cũng không nghĩ quá nhiều.
Không ngờ lần nữa để ý tới thì kỳ lân con đã ra đời rồi.
Trong thời gian ngắn như vậy kỳ lân đã tẩm ngẩm tầm ngầm mang thai rồi sinh con, diễn ra một loạt chuyện.
Rắn lớn nhìn vết máu nơi này, lại đi ra khỏi hang dò xét một vòng, xác nhận không có những thứ khác uy hiếp mới tới bên cạnh Sơ Niệm.
Bạch Tuyết mới vừa sinh xong còn rất suy yếu, nhưng nhìn thấy Sơ Niệm vẫn rất vui vẻ, loạng choạng đi tới bên cạnh Sơ Niệm, dùng cái sừng của mình cọ cọ lên tay cô, thậm chí dùng đầu đẩy đứa con đến trước mặt Sơ Niệm.
Dường như nó muốn nói: “Nhìn này, đây chính là đứa con ta mới sinh ra đấy.”
Sơ Niệm đưa tay xoa xoa đầu kỳ lân con giống lúc như sờ đầu Bạch Tuyết vậy.
Đầu kỳ lân con ướt nhẹp, được mẹ liếm sạch sẽ, có thể nhìn ra được di truyền toàn bộ gen tốt của bố mẹ, trên người không có một sợi lông tạp nào.
Bị Sơ Niệm sờ, thú con gừ gừ trong cổ họng, ngửi ngửi lòng bàn tay Sơ Niệm, tựa hồ đang ghi nhớ mùi của cô.
Bất kể loài nào, sinh con vào mùa này đều là hết sức thiếu sáng suốt, một thời gian nữa mùa đông sẽ đến, bọn chúng không chỉ phải đối mặt với giá rét mà còn phải đối mặt với nguy cơ thiếu thức ăn.
Sơ Niệm sờ một cái, không nhịn được lại sờ thêm cái nữa, quay sang cười nói với rắn lớn: “Nó thật là đáng yêu.”
Sau khi báo động nguy hiểm được giải trừ, rắn lớn cũng buông lỏng hết sức.
Một người một rắn mang xuống một tấm da thú thật lớn, đặt ở một góc sạch sẽ, để cho một nhà kỳ lân buổi tối có chỗ giữ ấm cho nhóc con.
Xong mấy chuyện này, Sơ Niệm mới có thời gian lấy một ít đất sét vàng đi lên, đơn giản làm một ít nước đất vàng để lọc loại đường mía có màu giống với màu sắc của đường đỏ này.
Lần đầu tiên lọc, Sơ Niệm chỉ là thử một chút thôi, nhưng mà buổi sáng hôm sau lúc thức dậy lại phát hiện, cô thật sự đã thu được dung dịch đường cát trắng.
Sơ Niệm chấm một chút cho vào miệng, vị ngọt không đậm lắm, nhưng lại đúng là mùi vị cô mong muốn.
Rắn lớn cũng vừa vặn nhìn thấy cảnh này, vẻ khiếp sợ lồ lộ trên mặt.
“Niệm Niệm, đường màu nâu đỏ lại thật sự đổi thành màu trắng này.”
Sơ Niệm có chút đắc ý nho nhỏ: “Dĩ nhiên, ta đã nói sẽ biến thành trắng mà.”
Thí nghiệm lần này thành công, Sơ Niệm lại đi hái rau.
Kỳ lân con tối hôm qua còn đứng không vững, qua một đêm đã có thể đi đứng bình thường.
Sơ Niệm không thể không thốt lên tự nhiên thật diệu kỳ.
Hơn nữa cô còn hết sức hâm mộ bọn chúng mang thai sinh con đều tốc chiến tốc thắng, không cần chịu khổ.
Dường như tối hôm qua đã quen hơi, nên hôm nay kỳ lân con thấy cô còn chủ động tiến lên cọ cọ.
Sơ Niệm hài lòng xoa lấy xoa để, còn nói với rắn lớn: “Chàng cũng tới sờ thử xem, mềm lắm.”
Rắn lớn bị Sơ Niệm túm lấy bắt sờ một cái, trên mặt đầy vẻ miễn cưỡng: “Niệm Niệm, vảy của ta không tốt sao?”
Có lẽ là bởi vì chủng tộc không giống nên thẩm mỹ cũng bất đồng, hắn không tài nào hiểu nổi, tại sao không thích vảy của hắn, mà lại đi thích thứ mềm mềm xốp xốp chẳng có chút sức mạnh nào này.
Sơ Niệm trả nhóc con lại bên cạnh Bạch Tuyết, sau đó ôm lấy cánh tay rắn lớn từ từ liệt kê ưu điểm của hắn: “Vảy của chàng rất tốt. Rất cứng, rất sắc bén, màu sắc cũng rất đẹp, hình dáng giống như vỏ sò, rất đẹp.”
Từ buổi tối ở bờ sông lần đó lượm được một cái, đến giờ cô đã góp nhặt được chừng mười cái vảy của hắn rồi.
Những chiếc vảy đó không chỉ đẹp, hơn nữa có thể dễ dàng cắt được đá, so ra còn sắc bén hơn cả dao.
Toàn bộ được Sơ Niệm coi là bảo bối cất kỹ.
Như để chứng minh vảy của hắn sờ thích hơn so với lông của kỳ lân, Sơ Niệm vừa mới bỏ đường đỏ còn lại vào nước bùn để lọc, quay đầu lại đã thấy một cái đuôi rắn nghịch ngợm đang dụ dỗ cô.
Ở trước mặt cô thắt nút, giả bộ mình không thể tháo ra được nhờ cô giúp đỡ.
Thật ra kỹ thuật diễn xuất như vậy vô cùng vụng về.
Cô biết rất rõ cái đuôi của hắn linh hoạt đến thế nào trong đêm tối.
Nhưng cô vẫn bị lừa.
Khi cô lấy tay kéo cái gút thắt ấy ra, cái đuôi giống như một cái dây mây quấn quýt lấy ngón tay cô, từng chút một leo lên cổ tay cô.
Cô bị kéo qua, ngã vào lồng ngực rắn chắc của con rắn nào đó.
“Niệm Niệm?”
Con rắn nào đó cất giọng không chút chột dạ.
Sơ Niệm đáp một tiếng, hỏi: “Chàng muốn ta sờ nó sao?”
Rồi chỉ vị trí không thể nói rõ.
Rắn lớn gật đầu, mắt sáng lên đầy mong đợi.
Từ độ cao của Sơ Niệm cúi đầu xuống đập vào mắt đầu tiên chính là nửa thân trên cường tráng chắc nịch của người đàn ông, khác với những thiếu niên dịu dàng cô gặp ở đại học, mỗi một khối cơ bắp của người đàn ông đều cuồn cuộn có lực, mơ hồ áp chế dã tính cùng sức mạnh muốn tuôn trào.
Xuống thêm chút nữa, từ hông mới bắt đầu là cái đuôi có vảy màu vàng che phủ.
Giữa ban ngày, vảy tản ra ánh sáng lấp lánh đầy quý khí, nhìn thần thánh giống như kim long.
Lúc tay Sơ Niệm bao phủ lên lớp vảy, thì thấy bắp thịt của hắn co chặt lại, dưới vảy nổi lên hồng rực, tựa hồ đang nhẫn nhịn nỗi thống khổ nào đó khó mà ức chế.
“Khó chịu lắm sao?”
Sơ Niệm ngẩng đầu, thấy vẻ mặt của hắn, đôi đồng tử rắn nhìn cô chằm chằm, bên trong chứa đầy dục vọng chiếm hữu cực mạnh.
“Được… được rồi, sờ rồi đấy.”
Giọng Sơ Niệm run rẩy, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, khẽ đẩy người đàn ông, muốn tách hai người ra: “Chàng đẹp hơn kỳ lân con, sờ cũng rất thích.”
Rắn lớn cúi xuống, vùi đầu vào cổ Sơ Niệm, khàn khàn nói: “Niệm Niệm, gọi tên ta.”
Sơ Niệm cảm thấy lúc này dường như hắn có chỗ nào không đúng lắm.
Cô nằm ở bên tai hắn nhẹ giọng kêu: “Cửu Di.”
Tiếng gọi này vừa dứt, cô cảm thấy bên hông mình ráp ráp, vảy rắn xoẹt qua da thịt hơi đau đau.
Hắn lại nói: “Niệm Niệm, gọi tên ta.”
Hắn không ngừng gọi tên cô, mang theo chút bi thương.
Sơ Niệm không kiềm được nhớ tới lần đầu tiên cô đưa hắn đi ngắm sao, lúc đó trên người hắn cũng có ưu thương như lúc này.
Làm sao lại đột nhiên yếu ớt như vậy, cô chẳng qua chỉ sờ kỳ lân con một cái, hắn lại thương tâm đến thế này.
Sơ Niệm bị nhiễm bầu không khí bi thương này, đau lòng không dứt.
“Sau này ta không sờ kỳ lân con nữa có được hay không?”
Cô ôm đầu người đàn ông dỗ dành nói.
Hắn ậm ừ một tiếng, hướng tầm mắt cô nhìn đến đuôi rắn quấn quanh trên người mình.
Chỉ cần là nơi đuôi rắn quấn qua đều giống như là dính một tầng phấn vậy, trên da thịt cô nở đầy hoa hồng.
Cuối cùng, đuôi rắn quấn quanh cổ chân cô, dần dần thắt chặt, khiến cho cô không nhịn được phát ra tiếng.
“Đau.”
Rắn lớn lần này lại không có nghe lời buông ra, ngược lại nghiêm túc nói: “Niệm Niệm, đây là cái đuôi của chúng ta.”
Chỗ da bị siết tím bầm, cô nhìn thấy rõ ràng có máu từ trong khe vảy của hắn và cả từ da thịt cô rỉ ra.
Thậm chí Sơ Niệm cảm thấy mắt cá chân mình đã mất đi tri giác, một lúc sau hắn mới buông ra.
Sau khi cái đuôi rướm máu rời đi, để lại một cái vòng có vụn vảy.
Cái vòng kia giống như in hằn thành dấu lên cổ chân cô vậy, khảm sâu vào trong da thịt.
Cấm kỵ, yêu mị, giống như hoa anh túc hoa nở rộ làm cho người ta không thể rời nổi mắt.
Sơ Niệm đột nhiên nghĩ đến câu hắn vừa hắn.
Đây là cái đuôi của chúng ta.
Làm Sơ Niệm càng không ngờ tới chính là, rất lâu sau cô mới phát hiện, cái vòng này vĩnh viễn sẽ không bao giờ biến mất.
Chỉ là sờ cái đuôi một chút, Sơ Niệm đã mất cả một ngày.
Ngày hôm sau, lúc Sơ Niệm tỉnh lại rắn lớn lại vẫn còn ngủ. Cũng may hai người đã tách ra, cô nhẹ nhàng đứng dậy, xoa xoa eo, lại tập một bài thể dục buổi sáng hoạt động thân thể.
Vận động đơn giản xong, cô lại đi cất đặt cẩn thận đường trắng đã lọc xong.
Làm xong đồ ăn sáng, cho Bạch Thuyết ăn xong, cô vẫn chưa thấy rắn lớn tỉnh lại.
Sơ Niệm quay lại phòng ngủ, đẩy rắn lớn một cái, nhìn thấy trên giường vảy rắn tán lạc khắp mọi chỗ tượng trưng cho những gì hoang đường bọn họ làm tối hôm qua.
Sơ Niệm chột dạ rời tầm mắt khỏi đám vảy, lại đẩy đẩy rắn lớn còn đang ngủ kia: “Cửu Di?”
Đẩy hai lần rắn lớn cũng không có phản ứng, Sơ Niệm cảm thấy chuyện này không đúng.
“Cửu Di, chàng làm sao thế, tỉnh lại đi?!”
Dường như phát giác ra sự hoảng loạn và lo lắng trong giọng nói của Sơ Niệm, hắn yếu ớt đáp lại một tiếng: “Ừ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.