Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 104: Cửa hàng thú cưng (2)




Trúc Ninh nhìn vào vị trí mà người giấy nhỏ vừa chỉ. Trong tấm ảnh selfie, đúng là có một con mèo đen ngồi chồm hổm ở góc giường trong phòng ngủ tối hù phía sau.
Nói nó là một con mèo đen thà nói nó giống một cục bóng đen mơ hồ hơn, vì chỉ thấy đường viền mờ mờ nên không phân biệt được đó là một con mèo đen hay một chiếc ống kính. Chỉ là khi nhắm mắt lại, trông nó đen đến mức khiến người ta không biết đâu là mặt trước mặt sau.
Trúc Ninh cẩn thận quan sát trong chốc lát: “Đây là một con mèo?”
Hứa Vi cũng nhích lại gần nhìn màn hình điện thoại, nhưng phân thần giấy của Hắc Vô Thường thỉnh thoảng kề gần trong gang tấc khiến Hứa Vi căng thẳng đến mức giống như đang làm bài kiểm tra trước mặt mười giáo viên chấm thi.
Hứa Vi không dám nhìn thẳng vào người giấy nhỏ, giọng nói có chút cứng đờ: “Có thể là một con mèo mun lông dài, vì nó quá đen cộng thêm phòng tối nên không phân biệt được mặt trước mặt sau. Nhưng mà, đó cũng có thể là thứ khác.”
Trong tấm ảnh selfie kia, cho dù thứ xuất hiện trong phòng ngủ là mèo mun hay bóng đen mơ hồ, cảm giác quỷ dị cũng khiến người ta kinh hãi.
Trước khi ba người Hùng Thành tới Tịnh Hải điều tra đã có 6 vị khách của cửa hàng thú cưng Anniebe mất tích. Trước khi bọn họ mất tích đã nhìn thấy cái gì?
Thậm chí có người báo án còn nói, ban đêm lúc tỉnh lại người nọ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của một con mèo bò dưới kệ treo quần áo, nhưng lại cảm giác được có một con khác trốn dưới gầm giường liếm tay cô…
Hứa Vi lặng lẽ lùi về sau mấy bước, rời xa phạm vi phóng xạ khí tràng lạnh như băng của người giấy nhỏ, sau đó nhanh chóng dùng đường dây cố định trong phòng bấm số điện thoại của người bị hại.
Nhưng mà, vẫn không có ai nghe máy.
Hứa Vi biết rõ giờ phút này không thể chạy đuổi theo người mất tích, toàn bộ ngọn nguồn vụ án chính là cửa hàng thú cưng Anniebe.
Còn, tìm cảnh sát xin giúp đỡ trong khoảng thời gian đặc biệt này chẳng khác nào kéo nhiều người hơn xuống nước.
Hứa Vi chú ý tới sắc mặt của người giấy nhỏ, cô thận trọng nói: “Bây giờ địch trong tối ta ngoài sáng, không thích hợp khua chiêng gõ trống. Hay là, trước hết chúng ta nên lấy thân phận khách hàng đến cửa hàng thú cưng Anniebe điều tra, được không?”
Lúc mấy người Trúc Ninh trở về thành phố Cừ Nam đã là khuya ba giờ sáng. Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Tiền Quân Tiền Thuần thì bọn họ đặt vé máy bay trở lại thành phố Tịnh Hải. Lúc bọn họ đến nơi đã là xế chiều, sắc trời bên ngoài bây giờ đã là chạng vạng tối.
Trúc Ninh ngước nhìn khung cảnh mặt trời dã ngã về tây bên ngoài cửa sổ, buồn buồn không vui lắc lắc đầu.
Nửa tiếng sau, Hứa Vi đi tới trung tâm thương mại của thành phố Tịnh Hải, vô cùng căng thẳng cẩn thận ôm thỏ tai cụp màu nâu.
Còn hai cái móng trước của thỏ tai cụp thì ôm người giấy nhỏ.
Hứa Vi biết trên tay mình là hai vị cấp cao quỷ sai Địa Ngục và Hắc Vô Thường, ngay cả đi bộ cũng chậm hơn bình thường. Nhưng ngược lại trong mấy phút căng thẳng bất an này lại giúp Hứa Vi, một quý cô mang khí chất già dặn giàu kinh nghiệm, biến thành một cô gái trẻ tuổi thích nuôi thú cưng.
Khu thương mại này là khu vực có giá đất cao nhất ở thành phố Tịnh Hải, thậm chí một viên kem được bán trên con đường này đã có giá lên đến 25 tệ. Vị trí của cửa hàng thú cưng Anniebe thì lại càng đắt tiền, cả mặt tiền của cửa tiệm chiếm vị trí đắc địa đối diện đường cái, bên trái giáp với cửa hàng đồng hồ nổi tiếng, bên phải giáp với cửa hàng đá quý.
Càng khó tin hơn là, chính giữa mặt tiền của cửa hàng xa hoa đắt tiền Anniebe này, lại trưng bày mèo chim hamster.
Bé thỏ tai cụp không muốn vào cửa hàng thú cưng này. Bên trong có rất nhiều thú cưng đần độn, đã vậy trên người cũng toàn là lông mềm giống cậu.
Hứa Vi lo lắng đề phòng ôm ông trời nhỏ vào. Cửa hàng thú cưng rộng mười mấy mét vuông này, chỉ có thể dùng hai chữ “xa hoa” để mô tả.
Một con hamster bear màu vàng khoang trắng nằm ngửa bụng lên trời giữa lớp giấy bông màu sắc rực rỡ, chân cầm một trái cherry thật to gặm chẹp chẹp chẹp.
Màu lông của con hamster bear này cực đẹp, màu vàng kim chiếu sáng rực rỡ dưới ánh đèn trần thủy tinh. Trong cái lồng lớn sang trọng không dùng đến một sợi dây kẽm, cả sáu mặt đều dùng chất liệu nhựa uốn nóng công nghệ cao, thậm chí còn trong suốt hơn cả thủy tinh.
Cả cái lồng dài xấp xỉ một mét, bên trong đặt rất nhiều đồ trang trí được sắp xếp chia làm hai phong cách trái ngược nhau. Một bên là lót giấy bông vải đáng yêu, xích đu và bánh xe chạy ngoại cỡ. Một bên là mô phỏng khung cảnh thiên nhiên, bên dưới lót đất cát, gốc cây leo và tổ nhỏ bằng gáo dừa,
Đi vào trong nữa, một con sóc màu nâu thoải mái cầm hạt dẻ di chuyển từ cây này sang cây kia trong chiếc lồng được trang trí theo kiểu rừng rậm cao xấp xỉ hai mét.
Trong chiếc vạc được bày trí theo phong cách vừa ở cạn vừa ở nước, xung quanh có sương mù mông lung và rừng mưa nhiệt đới, nhiệt độ ba mươi độ ổn định. Một con rùa đen nhỏ nằm phơi lưng trên thảm cỏ xỉ rêu xanh rì.

Khách trong cửa tiệm không nhiều, chỉ có vài người thưa thớt, hơn phân nửa là người lớn dẫn trẻ con đến xem động vật nhỏ. Bọn họ vừa mới vào cửa liền bị mấy cái vạc và lồng tủ này hù cho lùi lại, rất sợ trẻ con nhà mình quậy phá làm bể mấy ngàn đồng.
Nhân viên cửa hàng là hai chị gái có khí chất rất xinh đẹp, cả hai giữ nụ cười lễ phép trên mặt nhưng dường như không nhiệt tình lắm với người lớn mang trẻ nhỏ. Cho đến khi nhìn thấy Hứa Vi vào cửa mới thân thiết đi tới đón.
Nhân viên cửa hàng thấy Hứa Vi ôm thỏ trên tay, nụ cười trên mặt bọn họ thân thiện hơn mấy rất nhiều: “Bé thỏ tai cụp thật đáng yêu, bây giờ rất nhiều người nuôi thú cưng trong lồng, nuôi thỏ con để thả tự do như quý cô thật sự rất hiếm thấy.”
Hứa Vi hơi nghi ngờ nhìn mấy chiếc lồng lớn xa hoa trong tiệm: “Bây giờ nuôi thú cưng là thỏ và hamster không phải đều nên nuôi trong lồng sao?”
Vả lại, trong cửa hàng toàn trưng bày những chiếc lồng lớn xa hoa đắt tiền, sao lại không muốn bán lồng cho khách?
Nhân viên cửa hàng nhìn ra sự nghi ngờ của Hứa Vi, cô mỉm cười giải thích: “Tất nhiên, việc nhốt chúng là hợp lý về mặt khoa học. Nếu quý cô đến các cửa hàng thú cưng khác mua loài gặm nhắm hoặc thỏ chắc chắn sẽ cần có lồng nuôi, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn cho hamster hoặc thỏ.”
Nhân viên cửa hàng dẫn Hứa Vi vào trong tiệm, tỏ ý cô có thể tự do đi xem mấy con thú cưng ngồi nằm bên trong.
Một con cáo lông đỏ đỏ rực như lửa ưu nhã bắt chéo hai chân trước nằm trên ghế sa lông bọc nhung màu trắng. Lúc nhìn thấy Hứa Vi đi tới, nó nũng nịu kêu một tiếng: “Ử ử ~”
Chất giọng lười biếng tê dại, thật là làm cho trái tim người ta rung động.
Vốn bé thỏ bông không hứng thú lắm lập tức ngồi ngay ngắn, con mắt lớn màu nâu không chớp lấy một cái nhìn chòng chọc vào con cáo lớn xinh đẹp, rất muốn giơ móng thỏ sờ một cái lên người của nó.
Ngoài cáo ra, trong cửa hàng còn có một con Husky đần độn cách một cánh cửa kính đang không ngừng ăn thức ăn cho chó, gấp đến độ kêu hú hú nhưng không biết làm thế nào để đi vòng qua lối đi cách đó hai mươi centimet.
Còn có một con mèo rừng cao ngạo nhìn mọi người bằng nửa con mắt.
Trên nệm êm có một con chồn sương nhỏ lông màu vàng kim cực kỳ bắt mắt, nó nhảy nhót trong nhà trông vô cùng linh hoạt. Chị gái nhân viên cửa hàng mỉm cười ôm lấy chồn sương nhỏ, cơ thể dài giống chiếc khăn quàng cổ lông chồn của nó đung đưa, lắc qua lắc lại như quả lắc đồng hồ trên không trung nhìn cực kỳ đáng yêu.
“Sinh mạng đáng yêu như thế này, chúng tôi làm sao có thể nhẫn tâm nhốt chúng ở trong lồng? Làm sao chịu đựng để chúng ăn thức ăn cho động vật toàn là chất bảo quản?”
Giọng nói của chị gái nhân viên cửa hàng êm tai trong trẻo như nước suối. Cô ôm con chồn sương nhỏ vàng óng đáng yêu, nhẹ nhàng điềm đạm giới thiệu cửa hàng thú cưng Anniebe với Hứa Vi.
Dựa theo kỹ năng chắt lọc văn thơ của bé thỏ bông, chính là đắt tiền, sang trọng, yêu thích —— —— thú cưng, giống như nuôi tiểu tổ tông.
Chỉ chốc lát sau, chị gái nhân viên cửa hàng kia đã kể đến tầm quan trọng của việc dưỡng thai em bé rùa đen. Bé thỏ bông ngoẹo đầu nhìn mấy quả trứng trong hộp ấp trứng…
Bé thỏ bông: “???”
Thế là trong lúc bóng lông nhỏ mờ mịt lơ đảng, cậu vô tình chạm mắt với đôi mắt phượng của con cáo đỏ mềm yếu không xương. Trong mắt cáo đỏ dần hiện ra ánh sáng lóng lánh ngập nước, dường như nó cũng rất thích con thỏ nhỏ.
Cáo đỏ: “Ư ử ~”
Một tiếng kêu nhẹ nhàng lộ ra vẻ lười biếng và cực kỳ mềm yếu như thể đang làm nũng, da lông toàn thân cực kỳ mềm mại, giống như một cái nệm lớn êm ái.
Bé thỏ bông phấn khích đứng lên, giơ móng muốn sờ cái đuôi to của con cáo!
Người giấy nhỏ được bé thỏ tai cụp ôm trong ngực bị ngó lơ, nó dậm lên vuốt thỏ, ngước mắt lạnh lùng nhìn con cáo đỏ kia.
Cáo đỏ rùng mình, đuôi to cuốn lên làm thành vòng tròn theo bản năng. Nó núp ở phía sau, chỉ để lộ ra chóp mũi và cặp mắt nhìn ra bên ngoài… Nhìn vừa tội nghiệp vừa đáng yêu.
Bé thỏ bông: “Chút chít!” Tôi muốn nuôi con kia!
Hứa Vi vẫn chưa tiếp thu hoàn toàn cảnh tượng gió nổi mây vần ngắn ngủi mấy giây. Vốn một trong những kế hoạch lúc đầu của bọn họ là mua bừa một con thú cưng rồi chờ bóng đen kia đến.
Hứa Vi cẩn thận ôm lấy bé thỏ bông, phòng ngừa cậu nhảy bổ vào con cáo lớn xinh đẹp. Cô chần chờ hỏi: “Nuôi một con cáo rất phiền toái nhỉ, liệu nó có nặng mùi không?”
Từ lúc mọi người bước bước đầu tiên vào cửa hàng thú cưng Anniebe đã ngửi được một mùi thơm thoang thoảng. Rất nhiều cửa hàng thú cưng dùng thuốc làm sạch không khí để che giấu mùi lạ trong tiệm, nhưng mùi thơm này không giống thuốc làm sạch không khí, mà giống mùi hương liệu nhàn nhạt.
Chị gái nhân viên cửa hàng không giải thích chuyện hương liệu, mà là bưng cáo lớn cùng với tấm thảm nhung đi đến: “Quý cô nhìn xem, Tiên Tiên của chúng tôi không hề có một chút mùi nào!”
Hứa Vi nhẹ nhàng ngửi một chút. Đúng là trên người của con cáo lớn này không có một xíu mùi hôi nào, ngược lại còn mang một mùi hương thanh nhã nhàn nhạt.
Bé thỏ bông khịt khịt mũi, dường như cậu có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào nào đó bị che giấu bên dưới mùi hương thanh nhã.
Thỏ tai cụp nâng móng thỏ lông xù, cẩn thận sờ lên lớp lông xinh đẹp của cáo lớn. Đôi mắt to màu nâu tràn đầy yêu thích ngắm nhìn cáo lớn: Nhìn dáng vẻ con này ngon quá!
Cáo lớn cũng tỏ thái độ tràn đầy thân thiện với bé thỏ bông, nó muốn giơ móng vuốt vỗ lên thỏ con nhưng lại sợ hù đến cậu, chỉ đành hướng chóp mũi đụng bé thỏ bông một cái, sau đó âm thầm nuốt ngụm nước miếng.
Chị gái nhân viên cửa hàng mang nụ cười không đè nén được trên mặt: “Nhìn xem, chúng nó ở chung thật hài hòa biết bao!”
Người giấy nhỏ cũng thu lại ý lạnh quanh người, vô cùng hứng thú nhìn hai con vật chung sống “hài hòa”.
Mặc dù Hứa Vi cảm thấy bầu không khí nơi này hơi quỷ dị nhưng không biết chỗ mấu chốt nằm ở đâu. Cô giả bộ thành khẩn muốn nuôi một con cáo, sau khi hỏi nhân viên tiệm một số vấn đề chăm nuôi, cô nói xa nói gần hỏi: “Bạn gái của tôi có mua một con mèo ở chỗ mọi người, nhưng hình như con mèo kia… Hấp dẫn bạn bè của nó. Thỉnh thoảng nó dẫn một con mèo đen về nhà, mèo hoang sẽ không mắc bệnh truyền nhiễm gì chứ?”
Sắc mặt của nhân viên cửa hàng tái nhợt trong chớp mắt, sau đó miễn cưỡng duy trì nụ cười: “Là như vầy, quý cô có thể miêu tả một chút dáng vẻ của con mèo mun kia không. Một số mèo hoang mang theo bệnh khuẩn trên người, tốt nhất không nên tùy ý chạm vào hay đến gần.”
Hứa Vi nhớ lại hình dáng: “Tôi có xem qua bức ảnh cô ấy đăng trên vòng bạn bè, hình như là một con mèo đen. Dáng vẻ rất mơ hồ, gần như không thấy rõ hai mắt của nó nằm ở đâu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.