Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 106: Cửa hàng thú cưng (4)




Phát hiện sau lưng có tiếng dộng, người giấy nhỏ ôm một bó nhang lớn quay đầu, nhìn thấy một quả bóng lông mập đang giơ móng vuốt cầm điện thoại di động chiếu sáng.
Người giấy nhỏ bình tĩnh ôm bó nhang không bụi tiếp tục vòng trở về, đồng thời còn hơi kiêu ngạo bảo đảm: “Tiểu Trúc, chờ bản thể của bổn tôn nhận được những hương khói này là có thể nuôi được cậu.”
Bóng lông nhỏ ngoẹo đầu nhìn người giấy nhỏ ôm một bó nhang to, rồi cái hiểu cái không gật gật cái đầu nhỏ.
Sau đó bóng lông nhỏ nhấc chân ngắn chạy đến trước ngăn tủ cất nhang không bụi, rồi lại ôm thêm một bó lớn đầy ắp to gấp mười lần bó nhang trong tay người giấy nhỏ, chạy ngược trở lại. Cậu hào hứng cọ bên cạnh người giấy nhỏ, định bỏ đống nhang này vào trong lư hương.
Người giấy nhỏ nhìn Minh Vương đại nhân định bỏ nửa cân nhang vào trong lư hương lớn chừng bàn tay…
Người giấy nhỏ: “…”
Bóng lông nhỏ vẫn còn đang hào hứng liều mạng nhét bó nhang, lư hương nhỏ đáng thương bị nhồi cho một đống không chứa hết được, đã vậy cậu còn giơ móng vuốt lông vỗ bộp bộp vài cái.
Người giấy nhỏ: “…”
Người giấy nhỏ: “Mỗi ngày ta đều đốt một ít, chủ thượng không cần sốt sắng như thế.”
Bóng lông nhỏ phát hiện hành động của mình khiến người giấy nhỏ cả kinh đến mức thay đổi cách xưng hô, rốt cuộc cậu cũng dừng “móng”, bỏ qua lư hương nhỏ bị đập đến sắp nứt ra. Sau đó bóng lông nhỏ cẩn thận phủi sạch móng vuốt rồi cực kỳ vui vẻ nhảy trở lại ổ nhỏ trên ghế sa lông, cuộn chăn nhỏ quanh người trở lại giấc ngủ.
Dưới ánh trăng, người giấy nhỏ đứng chắp tay lẳng lặng nhìn bóng lông nhỏ ngủ say sưa. Tên nhóc này lúc ngủ mơ còn thỉnh thoảng vô thức đập đập móng vuốt, dường như muốn làm động tác ôm bó nhang cắm xuống…
Người giấy nhỏ không biết rốt cuộc bản thể của mình nghèo khó đến mức nào, nghèo tới mức khiến Minh Vương đại nhân dù đã biến thành trẻ con vẫn nhận ra nguy cơ trong vô thức.
Thêm nữa, Thao Thiết nhỏ ăn rất nhiều, không giàu lên một chút, lấy gì nuôi lớn?
5 phút sau, người giấy nhỏ kéo một cái túi vải dệt cực lớn quay trở lại bên cạnh lư hương nhỏ trong phòng khách, bắt đầu công việc thắp hương… Sau đó lấy ra hơn hai trăm cân nhang không bụi trong túi vải dệt.
Toàn bộ vùng Xanh Hóa trời tối người yên, chỉ có một cái cửa sổ trong phòng nghỉ là có khói đen cuồn cuộn chảy ra, bay lên trời.
Trong điện Vô Thường, Hắc Vô Thường mới vừa trở về từ Thiên Đình ngồi ngay ngắn trước án, nhắm mắt suy nghĩ chuyện tam giới bất hòa, thầm bố trí nước cờ kế tiếp.
Trong đại điện trống rỗng lạnh lẽo buồn tẻ, sự giản dị so với điện Diêm Vương xa hoa như hai thế giới tách biệt càng làm nổi bật dáng vẻ không màng thế sự của người trong điện. Cao ngạo lạnh nhạt, liêm khiết thanh bạch, nghèo rớt mồng tơi.
Đúng lúc này… Ầm đùng.
Một đống giấy tiền vàng mã ngập mùi tiền đập ngay trên đầu Vô Thường đại nhân!
Sau đó —— —— soạt soạt soạt.
Một đống tiền bắt đầu rơi xuống ầm ầm ầm trong đại điện hiu quạnh vắng vẻ.
Trong nháy mắt, điện Vô Thường thanh cao nhất toàn Địa Ngục biến thành buổi hạ màn của các nghệ sĩ, một đống mưa tiền lào xào lào xào rơi xuống.
Bóng lông nhỏ đang chìm trong mộng đẹp, sau khi nhét đầy hương khói vào một cái lư hương rộng một mét rốt cuộc cũng thỏa mãn vui vẻ ngủ say. Còn Hứa Vi trong phòng ngủ chính lại rơi vào ác mộng vô biên.
Lúc ra ngoài thi hành nhiệm vụ, Hứa Vi luôn luôn ngủ rất nông, chỉ cần gió thổi cỏ lay một chút là cô lập tức thức dậy.
Nhưng lần này, Hứa Vi giống như bị thứ gì đó yểm bùa, cả người rơi vào trạng thái mông lung nửa ngủ nửa tỉnh. Mấy lần cố gắng mở mí mắt nặng ngàn cân nhưng không biết phòng ngủ mờ tối trước mắt là hiện thực hay là mơ.
Đang lúc giãy giụa, Hứa Vi có cảm giác dường như mọi thứ xung quanh đột nhiên biến ảo, cô muốn giơ tay lên nhưng lại không cảm giác được ngón tay ở nơi nào.
Kinh hoàng tích góp từng tí một rốt cuộc bùng nổ, Hứa Vi xoay người thật mạnh, bốp một tiếng rơi xuống mép giường nện cả người trên sàn nhà bằng gỗ, phát ra một tiếng keng két…
Không biết qua bao lâu, Hứa Vi mới tránh thoát khỏi cảm giác quỷ dị này. Dưới ánh đèn lờ mờ, cái bóng mơ hồ bên tủ đầu giường trong phòng ngủ từ từ thu bé lại.
Hứa Vi lảo đảo đỡ mép giường đứng lên, cô mở đèn ngủ, thở hổn hển tê liệt ngồi bên giường.
Qua mấy phút, Hứa Vi mới hòa hoãn lại. Trong phòng ngủ không có gì khác thường, cứ như tất cả những gì xảy ra mới vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.
Có lẽ vì quá mệt mỏi nên mới bị bóng đè chăng?
Hứa Vi không muốn gây náo loạn làm kinh động đến Trúc Ninh và người giấy nhỏ, cô giơ tay lau mồ hôi lạnh trên mặt rồi dứng lên đi vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ để rửa mặt.
Dòng nước ấm áp xoa nhẹ lên gò má, trong lòng Hứa Vi an tâm hơn một chút. Cô chống tay lên bồn rửa mặt nhìn vào chiếc gương tròn treo đối diện. Sắc mặt của cô trong gương cực kỳ tái, giọt nước vẫn chưa khô còn treo trên da.
Còn trên sàn nhà lót gạch men sứ phía sau cách cô nửa thước, có một con cáo đen mờ ảo đang nằm.
Nỗi kinh hoàng to lớn ập xuống nhưng Hứa Vi phản ứng cực nhanh. Ngay một khắc khi nhìn thấy cáo đen mơ hồ, ngón tay cô cũng đã lặng lẽ mò về phía dây đỏ trong ngực…
Nhưng mà đã muộn.
Hứa Vi trơ mắt nhìn cảnh tượng trong kính, con cáo đen nằm phía sau cô ngước lên, biến thành một “người” có dáng dấp kỳ quái. Miệng cáo dài nhọn đặt trên vai Hứa Vi khiến cho toàn thân cô cứng đờ ngay tại chỗ, bàn tay đã chạm được dây đỏ nhưng ngay cả đầu ngón tay cũng không có cách nào cử động được.
Một giây kế tiếp, Hứa Vi chỉ thấy một trận trời đất quay cuồng, trước mắt dần biến thành màu đen.
Bụp, bộp!
Một con ngỗng lớn màu trắng mất đi ý thức mềm nhũn rớt xuống đất, người cáo đen cười quái dị thò móng nắm cổ của ngỗng trắng, nhấc cả con ngỗng lên bỏ vào túi.
Bóng lông nhỏ ngủ một giấc thức dậy, sau khi thấy rõ cảnh vật xung quanh cậu lập tức bối rối.
Bóng lông nhỏ chẳng biết mình biến trở về bé thỏ bông từ lúc nào, còn bên cạnh bé thỏ bông là người giấy nhỏ ám mùi nhang mãi không tan. Bị nhốt trong lồng sắt cùng với cả hai còn có con cáo đỏ xinh đẹp lộng lẫy. Ngoài ra còn có một con ngỗng lớn màu trắng đang mổ thật mạnh lên chiếc lồng sắt.
Ở đây có khoảng bảy tám cái lồng sắt không lớn bị cột lại cùng nhau được sắp xếp trên một chiếc xe hàng lớn, nhanh chóng lao vút đi trên đường quốc lộ.
Giống như một xe gà vịt đợi làm thịt.
Bé thỏ bông cúi đầu nhìn người giấy nhỏ sắc mặt nhàn nhạt, sau đó vỗ một vuốt lên người nó.
Người giấy nhỏ cao ngạo làm bộ như không cử động, để mặc cái móng mập đập lên người mình, sau đó rặn từng chữ từ trong kẽ răng: “Bây giờ chúng ta đang lấy thân phận thức ăn được vận chuyển đến hang ổ của kẻ đứng sau.”
Bé thỏ bông thu móng, ngoan ngoãn giả dạng làm cục thịt thỏ mập mạp.
Lúc này, ngỗng lớn màu trắng trong lồng sắt ngưng mổ điên cuồng, trở lại dáng vẻ mất tự nhiên ngồi phịch xuống, sau đó giơ giơ cánh với bé thỏ bông.
Người giấy nhỏ hạ thấp giọng giới thiệu: “Đó là Hứa Vi.”
Bé thỏ bông cũng vung móng đáp lại: “Chít chít!”
Sau khi chào hỏi, bóng lông nhỏ lại dời sự chú ý chuyển hướng sang con cáo xinh đẹp —— —— Tiên Tiên.
Lúc này Tiên Tiên đã không còn dáng vẻ lười biếng sang trọng xinh đẹp như lúc trước, thay vào đó có hơi thê thảm cứ như bị ai đó đánh một trận. Da lông màu lửa đỏ rối bời, vô cùng uể oải rúc người trong lồng.
Nhưng ngay khi Tiên Tiên nhìn thấy bé thỏ bông tỉnh lại, nó lập tức phấn chấn, thần thái trong mắt khôi phục. Nó dò xét đứng lên, lỗ mũi khịt khịt dường như muốn tiến tới.
Bé thỏ bông cũng tỏ ra thân thiện, cậu đạp đạp nhảy tới đụng chóp mũi với cáo đỏ: “Chút chít?”
Nhìn từ góc độ này, mặc dù cáo đỏ có hơi đáng thương nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Bé thỏ bông cực kỳ thích món ăn to lớn này, thậm chí còn muốn cạp một miếng nhỏ ngay bây giờ.
Con cáo đỏ kia cũng làm ra vẻ hiền lành, duỗi móng đụng nhẹ một cái lên lỗ tai của bé thỏ bông, sau đó cuốn cái đuôi to lông xù thành một cái ổ nhỏ, trông cực kỳ mềm mại: “Ư ử ~”
Dẫn dụ bé thỏ bông đi qua.
Người giấy nhỏ: “…”
Người giấy nhỏ thừa dịp không ai chú ý búng nhẹ ngón tay, hòn đá nhỏ trong lồng xé gió bay qua, loảng xoảng xuyên qua buồng lái của xe chở hàng, đập vào đầu của tên tài xế cao lớn vạm vỡ.
Xe chở hàng chợt thắng gấp bên lề đường quốc lọ, gã đàn ông cao lớn vạm vỡ đạp mở cửa xe nhảy xuống: “Con cáo quậy phá nhà mày, nếu không nằm yên coi chừng tao chặt mày ra thành tám khúc!”
Sau đó con cáo lớn xinh đẹp rên ư ử nghẹn ngào bị xách ra khỏi lồng, nhìn vừa nhu nhược vừa đáng thương.
Ngay lúc bé thỏ bông muốn bùng nổ xông ra cứu thức ăn của mình thì nhìn thấy cáo đỏ Tiên Tiên đáng thương biến hình chỉ trong chớp mắt. Sau đó hóa thành một người đàn ông trung niên ưỡn bụng bia mặc áo da đỏ.
Gã đàn ông lùn tịt bụng bia bị xách lên, hai chân lơ lững giữa không trung không ngừng giãy giụa, cặp mắt ti hí híp lại cúi người gật đầu nhận sai: “Anh Hổ à, em chỉ là một con cáo nhỏ không thành tiên được, chỉ có thể giả làm thú cưng ở nhà người phàm, ăn thịt thỏ con… Em nào dám ám toán anh, anh Hổ!”
Bé thỏ bông: “…” Đồ ăn của tôi hết ngon rồi.
Gã đàn ông xăm trổ trên cánh tay được gọi là anh Hổ quan sát hồi lâu, cuối cùng cười khẩy xách gã đàn ông bụng bia râu ria xồm xoàm ném trở về cái lồng: “Hừ, đồ vô liêm sỉ, tao tin mày không có cái gan này, chờ bị lột da rút gân làm thịt nấu canh đi!”
Tiên Tiên biến thành cáo chỉ trong vòng nửa giây, cụp đuôi đáng thương rúc vào một góc xó xỉnh. Chờ sau khi xe khởi động lái đi lần nữa, nó vẫn còn sợ hãi. Mãi một lúc lâu sau mới dời sự chú ý sang bé thỏ bông, làm dáng vẻ ưu nhã lười biếng một lần nữa định dụ bắt thỏ con.
Năm giây sau, theo tiếng ré cực kỳ bi thảm, cáo đỏ vẽ ra một đường parabol hoàn mỹ bay ra ngoài.
Lúc này tài xế xăm trổ trên cánh tay gần như là gào thét nhảy xuống xe, xông về phía gã bụng bia nằm trên bãi cỏ hoang cách cả trăm thước với tốc độ không phải của con người, sau đó nắm cổ áo của gã bụng bia xách lên như xách con gà: “Mày giỏi, mới đó đã chạy thoát xa như vậy!”
Gã bụng bia gào khóc: “Là con thỏ con da mỏng non mềm đó, nó đạp em…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.